Chương 7

Người giàu nhất trước đây vẫn không có con cái, mãi đến trước khi sắp qua đời, mới bị người ta biết được thông tin người giàu nhất trước đây cùng vợ từng có một cô con gái, chỉ là bị lạc mất.

Đối mặt di sản kết xù, hấp dẫn không ít kẻ mang lòng bất chính, muốn đi đường tắt, cục cảnh sát đã xử lý qua vài yêu cầu tương tự rồi, đương nhiên đã cùng người đang quản lý gia tài thừa kế kia làm việc không ít lần.

Gần hai năm nay người muốn nhận vơ cũng không nhiều, hoặc là cho dù muốn nhận vơ, cũng là trăm ngàn chỗ sơ hở, ngay cả tối thiểu là tuổi tác cũng không đúng.

Hiện tại nữ minh tinh trước mặt một mực khẳng định, chính mình không nói dối, hơn nữa tuổi tác trong chứng minh thư cũng ăn khớp, nhân viên cảnh sát sẽ không thể tùy tiện mặc kệ, lập tức liên hệ với vị quản gia kia.

Vị quản gia tới rất nhanh, Thời Chi vừa uống xong một ly nước nóng, đã giáp mặt với quản gia đang vội vàng đi tới.

Vị quản gia tuổi không tính là nhỏ, dù sao đi theo người giàu nhất hơn nửa đời người, đương nhiên vẫn thu thập rất tốt, anh ta mặc áo đuôi tôm, tóc búi chỉnh tề, trong mắt lộ ra sự khôn khéo, hiện tại đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn kỹ Thời Chi.

Nhân viên cảnh sát tiến lên nói sơ qua tình huống với quản gia trước, anh ta biết quản gia căm thù người đám người mạo nhận đến tận xương tuỷ, sợ đối phương tâm tình quá mức kích động, sẽ gây thương tổn đối với Thời Chi.

Vị này chính là......

Lời còn chưa dứt quản gia liền từ bên người nhân viên cảnh sát vọt tới, nhân viên cảnh sát chưa kịp phản ứng, anh ta đã trực tiếp vọt tới trước mặt Thời Chi.

Đại tiểu thư!

Đại tiểu thư, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi.



Trong mắt rưng rưng.

……

Này?

Thời Chi đối với thân phận của mình cũng không còn nghi ngờ, dù sao trước đó đã từ hệ thống mà biết được, bất quá theo cô xem ra hẳn là cần tiến hành quá trình rất phức tạp, không nghĩ tới quản gia vừa nhìn thấy cô liền gọi cô là đại tiểu thư.

Thực sự có hơi thuận lợi quá không?

Thời Chi đối mặt với quản gia đang kích động như vậy nhét cho anh ta một tờ khăn giấy mới mở miệng, "Có thể kiểm tra DNA một chút rồi nói sau không?"

Xem như nói ra suy nghĩ của nhân viên cảnh sát.

Quản gia dùng ánh mắt vui mừng nhìn Thời Chi, "Không cần kiểm tra cũng đủ rồi, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra cô, cô nhất định là đại tiểu thư.

Tiểu thư quả thực cùng một khuôn mẫu với chủ nhân. "Giọng điệu mang theo hoài niệm.

Thời Chi, "Thật sao?”

Thời Chi cảm thấy nguyên nữ chính ở chỗ này chắc cũng phải khóc, khóc có lẽ còn lớn tiếng hơn cả quản gia.



Dù sao, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, dù gì Thời Chi cũng là một minh tinh, tối thiểu từ phản ứng của mọi người có thể nhìn ra, nguyên thân danh tiếng cũng không nhỏ, vì cái gì nhất định phải bạo hồng trở thành đỉnh lưu mới có thể bị phát hiện đâu?

Đây thật sự là sảng văn, không phải ngược văn?

……

Xét theo logic của tiểu thuyết gì gì đó vào lúc này cũng không quan trọng, Thời Chi có thể đốt cháy giai đoạn, trực tiếp hoàn thành mục tiêu liền hài lòng, nằm gai nếm mật gì đó, chỉ nghe thôi đã thấy lùng bùng bên tai, liền thấy mệt mỏi, tiền thuê xe gì đó cũng không cần bận tâm nữa.

Nhưng thật ra khi quản gia nhận định Thời Chi chính là con gái của chủ nhân mình, lại có hành sử rất khôn khéo, lôi kéo Thời Chi nói chuyện không ngừng.

Đại tiểu thư có muốn xem ảnh của chủ nhân không?

Cũng chính là ảnh chụp nguyên thân phụ thân, đại gia giàu số một kia.

Thời Chi gật gật đầu, nhìn xem, dù sao cô kế thừa di sản, hơn nữa cô cũng rất tò mò mình sẽ giống với ba mẹ ở kiếp này như thế nào.

Quản gia cư nhiên mang theo ảnh chụp bên người, Thời Chi ghé qua.

“Có phải là rất giống nhau không? "Quản gia nóng lòng hỏi.

Thời Chi nhìn người đàn ông hòa ái mặt tròn, mắt nhỏ, mũi thấp, rất béo trong ảnh, lại nghĩ đến tướng mạo của mình.