Chương 5

Quả trứng gà là công cụ quan trọng mở ra nội dung của vở sảng văn, cứ như vậy bị Thời Chi bỏ vào bụng.

Lúc ăn trứng gà, Thời Chi còn thưởng thức một chút, “oa, quả trứng gà quan trọng này - -

Quả nhiên không khác gì trứng gà bình thường.”

Chính xác mà nói trứng gà luộc nhạt nhẽo, không kèm theo gì cả ăn còn có chút nghẹn, nhưng điều kiện không cho phép, Thời Chi chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà ăn hết.

Bữa cơm đầu tiên khi về hưu, vô cùng qua loa, cô an ủi mình tốt xấu gì cũng có hai quả trứng gà để không đói bụng.

Hệ thống sau khi giới thiệu xong tình huống cho Thời Chi liền biến mất không thấy đâu, Thời Chi lấp đầy bụng rồi thử gọi hai tiếng không nhận được đáp lại, liền tạm thời từ bỏ ý định tìm nó.

Chuyện cho tới bây giờ trong lòng Thời Chi đã hiểu rõ, bọn họ là quyết tâm để cho cô phải đi trên con đường gian truân của nữ chính sảng văn này.

Thời Chi đối với cái gì trở nên nổi tiếng, cái gì trở thành đỉnh lưu không có một chút hứng thú, từ đầu đến cuối mục đích của cô đều rất rõ ràng, cô là tới hưởng thụ phúc lợi về hưu, đến mức này còn muốn cho cô làm nhiệm vụ, rốt cục là có ý đồ gì, cái này cùng đi vị diện làm nhiệm vụ có cái gì khác nhau?

Thời Chi căn bản không muốn quản nguyên văn nội dung vở sảng văn, bất quá tranh cãi với hệ thống thì tranh cãi, cô vẫn nhớ kỹ một số thông tin mấu chốt.

Sau khi thành danh sẽ được quản gia phát hiện, kế thừa gia sản, trở thành người giàu nhất.



Ai nói nhất định phải chờ thành danh, sao cô không tự mình tìm tới cửa nhà vị quản gia kia?

Hệ thống đại khái vì ổn định cô, vẫn cho thông tin rất tỉ mỉ, ở thời đại này cũng thuận tiện cho Thời Chi, Internet hiện đại, trên cơ bản thì không có gì là bí mật nữa, có lẽ chịu khó đào sâu thông tin một chút cũng có khả năng sẽ phát hiện ra gì đó.

Thời Chi mở điện thoại di động ra, tiến hành kiểm tra, tìm vài từ khóa, người giàu nhất, đã qua đời, không có người thừa kế...

Thật đúng là Thời Chi đã tìm được!

Càng vui hơn chính là vẫn ở thành phố này, đi xe không đến hai trăm đồng là có thể đến nơi!

Có tài sản khổng lồ dễ như trở bàn tay, cảnh tượng tốt đẹp mà Thời Chi vốn hướng tới, bãi cát gì biệt thự gì cũng có thể thực hiện được.

Sau đó Thời Chi phát hiện, nguyên thân ngay cả hai trăm đồng cũng không có, số dư phần mềm thanh toán hai đồng năm.

“……”

“Minh tinh gì thế này? Nghèo rớt mồng tơi.”