Chương 6: Tô Nhã Di Gặp Chuyện

Mấy ngày liền không có tin tức của Tô Nhã Di, Nhất Ngọc lo lắng đứng ngồi không yên.

Tiêu rồi, tiêu rồi. Ăn nói làm sao với Tô phu nhân đây.

"Công chúa, Tô tiểu thư nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì." Hải Nam liền an ủi.

"Tô phủ đến đây hỏi thì ta biết trả lời thế nào? Thật sơ xuất mà." Cô hơi bực tức, nghĩ đến Kiều Nghị lại cảm thấy khó chịu.

Cái tên đó ta hận không thể băm hắn ra trăm mảnh.

Bên trong phòng, Nhất Ngọc nằm lăn dài, không suy nghĩ ra được thêm cách nào. Hải Nam liền chạy vào nói.

"Công chúa, công chúa. Tô tiểu thư xuất hiện rồi." Hải Nam gấp gáp nói.

Nhất Ngọc vui mừng nhưng có chút ngạc nhiên: "Nhã Di ở đâu?"

"Bên ngoài."

Nhất Ngọc nhanh chóng phi ra khỏi cửa, thấy nữ nhân trước mặt đúng là hình dạng của Tô Nhã Di, cô liền chạy đến ôm lấy.

"Cô có sao không? Làm ta lo chết mất." Giọng nói của Nhất Ngọc vô cùng xúc động.

Tô Nhã Di trên chiến trường uy mãnh, làm sao có thể bị một vách núi làm cho thiệt mạng. Chỉ là cô bị mắc kẹt, nên tìm cách về hơi khó khăn.

Ấy mà cả đám người Nhất Ngọc sai đi, chẳng tên nào tìm được tung tích của hai người.

"Ta có chuyện muốn nói." Tô Nhã Di chậm rãi.

Nhất Ngọc vui mừng: "Cứ nói."

"Có thể cho ta viên ngọc cô đeo trên cổ không?"

Cô sững người lại, nhìn chăm chăm vào Tô Nhã Di. Cô không biết hai người ở trên núi xảy ra chuyện gì mà Tô Nhã Di lại muốn thứ này của cô.

"Nhã Di, cô bị thương nặng lắm sao?" Nhất Ngọc lo lắng.

Tô Nhã Di cầm lấy tay của Nhất Ngọc: "Kiều Nghị cần nó. Ta xin cô."

Kiều Nghị?

"Huynh ấy là người tốt. Vì cứu ta mà bị thương, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng ta muốn trả ơn huynh ấy." Tô Nhã Di thấy khó xử, chậm rãi

nói.

Từ lúc nào trông Tô Nhã Di lại dịu dàng đến thế?

Lại vì nam nhân mà đến cầu xin ta sao? Tên nam nhân kia đã nói gì với cô ấy?

"Nhã Di." Nhất Ngọc khó hiểu nhìn vào ánh mắt nữ nhân trước mặt.

"Cô cũng biết đây là món bảo vật mà sư phụ tặng cho ta. Ta không thể giao nó cho người mà ta không biết mục đích của hắn."



Tô Nhã Di nói tiếp: "Huynh ấy không phải là người xấu. Đại ca của huynh ấy ở Nam châu bị trúng độc nặng, nếu không có thuốc của cô, chắc không thể

sống thêm nữa."

"Nhất Ngọc, cô sẽ không bỏ mặc người cần được cứu." Ánh mắt Tô Nhã Di khẩn thiết.

Nhất Ngọc trầm mặt.

Nhã Di, cô thừa biết người cần được cứu rất nhiều. Không chỉ riêng đại ca hắn.

Ta là công chúa, làm sao có thể bỏ mặc người cần ta. Nhưng mà...

"Được." Nhất Ngọc gỡ dây chuyền đang đeo trên cổ, dứt khoác đưa vào tay của Tô Nhã Di.

"Đa tạ." Tô Nhã Di xúc động nhìn Nhất Ngọc.

"Mau quay trở về đi." Nói xong cô chậm rãi xoay người vào trong.

Lần này là ta hại cô rơi xuống vách núi, xem như viên ngọc này là ta tặng cho cô.

Mấy hôm sau, Nhất Ngọc thấy trong cung khá nhàm chán, liền muốn đi dạo ngoài cung. Cô nhanh chóng bảo Hải Nam thay y phục trang điểm.

"Hải Nam, đến Vạn Cát lầu ăn món ngon." Gương mặt cô trong trẻo, vô cùng đáng yêu.

Bước vào tủ lầu, cô nhanh chóng vào phòng riêng, nhưng vô tình thấy một bóng dáng nam nhân quen thuộc bước vào căn phòng bên cạnh.

"Hải Nam, đợi ta ở đây." Nhất Ngọc lên tiếng.

Hải Nam ngạc nhiên không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng không quản nổi cô, đành xuống bảo tiểu nhị mang hai phần bánh vào phòng.

Nhìn lén vào bên trong, lại xuất hiện hình dáng nữ nhân quen thuộc, Nhất Ngọc tức giận đẩy mạnh cửa vào.

"Nhất Ngọc." Tô Nhã Di bất ngờ lên tiếng.

"Sao hắn ta còn ở cùng cô?" Nhất Ngọc tức giận hỏi.

Không đợi Tô Nhã Di trả lời, cô đã hung hăng xông tới Kiều Nghị. Bởi còn chưa xả được giận lần trước, đã khiến cô sợ hãi mấy ngày trời.

Đã lợi dụng Nhã Di lấy bảo vật của ta. Còn dám qua lại với cô ấy.

Kiều Nghị theo phản xạ né đi, lần này anh không phản công lại, chỉ né đến khi cô cảm thấy mệt.

"Nhất Ngọc, cô nghe ta nói đã." Tô Nhã Di lo lắng.

Nghe vậy, Nhất Ngọc liền dừng tay, chỉnh sửa lại y phục rồi ngồi xuống. Thấy đĩa bánh mật ong đã có sẵn trên bàn, cô không tức giận nữa mà ngồi ăn vui

vẻ.

"Nói đi."

Tô Nhã Di ngập ngừng: "Ta... ta thích chàng ấy."



Nhất Ngọc xém sặc, trợn tròn hai mắt nhìn Tô Nhã Di. Cô thở dài.

Tô Nhã Di của ta thật sự thay đổi rồi. Nữ tướng lạnh lùng của ta nay lại nói ra những lời này...

"Ta không nghe nhầm chứ? Hắn?" Nhất Ngọc hỏi lại, tay chỉ về phía Kiều Nghị.

Kiều Nghị lần này không che mặt, trực tiếp nói chuyện: "Công chúa, đa tạ người."

"Ngươi còn nhắc đến chuyện này." Nhất Ngọc tức giận.

Lúc này Hải Nam quay trở về không thấy Nhất Ngọc trong phòng, liền đi tìm khắp nơi, cuối cùng lại bắt gặp cô trong phòng bên cạnh.

"Công chúa, sao người đổ nhiều mồ hôi vậy? Người mới luyện võ cùng Tô tiểu thư sao?" Hải Nam tò mò hỏi.

Cái tên ngốc này...

Nhất Ngọc không thèm đếm xỉa với hắn.

Hải Nam quan sát tình hình lúc này, rồi thấy một nam nhân vô cùng tuấn tú ngồi bên cạnh Tô Nhã Di.

Cơ thể này... là quá rắn chắc rồi!

Hai mắt của Hải Nam lấp lánh, chăm chú nhìn Kiều Nghị.

"Ngươi nhìn hơi nhiều rồi đấy." Nhất Ngọc lườm anh.

Kiều Nghị bật cười: "Ta là Kiều Nghị. Được quen biết Đại công chúa là niềm vinh hạnh của ta."

"Kiều Nghị, ngươi dám tỉ thí với công chúa của ta sao?" Hải Nam tò mò, chạy lại gần anh.

Kiều Nghị vui vẻ gật đầu.

"Ôi Kiều gia của ta, người không bị đánh bầm dập chứ?" Hải Nam mượn cớ thăm hỏi lại sờ lung tung.

Tô Nhã Di lúc này ngước nhìn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như cảnh cáo. Hải Nam lạnh sống lưng, lùi lại phía sau Nhất Ngọc.

"Sao lúc đến gian phòng của ta, không thấy ngươi biết điều như vậy?" Nhất Ngọc không cam lòng, lời nói có chút mỉa mai.

Kiều Nghị mỉm cười vui vẻ: "Thỉnh tội với công chúa. Ta không muốn làm phiền đến giấc ngủ của người."

Tên này láo thật...

"Ta thấy là ngươi cố tình." Vừa tức giận vừa nói chuyện, đĩa bánh trên bàn cũng vừa vẹn hết sạch.

Tô Nhã Di biết đã xuống nước cầu xin Nhất Ngọc rồi, nên không có cách nào khiến cô có thể thêm một lần chấp nhận Kiều Nghị. Nên không nhiều lời.

"Hôm nay, ta gặp Nhã Di là để tạm biệt. Ta phải trở về cứu đại ca." Gương mặt của Kiều Nghị trở nên nghiêm túc.

"Tạm biệt? Chàng không quay lại nữa sao?" Tô Nhã Di ngạc nhiên.

Kiều Nghị khó xử không biết phải trả lời thế nào: "Ta..."