Phiên Ngoại Kiếp Trước 1: Xin Đừng Quên Ta

Hạ Dật Phong chỉ có thể trừng mắt nhìn Dạ Tuyết đỡ cho hắn một mũi tên, sau đó ngã xuống trước mặt hắn. Vội vàng gϊếŧ chết kẻ đánh lén cũng là tên sát thủ cuối cùng sau đó vươn tay ôm Dạ Tuyết vào lòng.

Hắn nhìn nàng, nỉ non :

-"Vì sao"? Vì sao cứu ta?

Dạ Tuyết gắng gượng cười một tiếng, khó khăn nói :

-"Vì.. ta.. thích.. ngươi a.." vài chữ đứt quãng thốt ra, bên môi Dạ Tuyết trào ra một búng máu.

-"Ngươi đừng nói, ta sẽ đưa ngươi đi tìm Mộng Vũ, nàng là dược sư, nhất định cứu được ngươi." Hạ Dật Phong run rẩy, xóa đi vết máu nơi miệng của Dạ Tuyết.

-"Đừng,..ngươi..hãy nghe ta nói.."

-"Được, ta nghe ngươi"

-"Dật Phong...Ta có lẽ không được rồi, có một lời chôn giấu nơi đáy lòng, ta hiện tại cùng ngươi bộc bạch. Dật Phong, Phong lang, ta.. ta thích ngươi đã từ rất lâu rồi. Năm.. năm trước, ngươi còn nhớ có một ngày ngươi thổi sáo ngoài Thiên Nhai sao?

Khi ấy có một nữ hài tử mặt mũi bùn đất bò từ trong bụi rậm ra ngoài, nữ hài tử ấy chính là ta.

Hôm đó, ta biết được sự thật mẫu thân của ta là bị người khác hạ độc trong khi sinh ta, mà người hạ độc liền là ta phụ thân, ta cảm thấy trời đất như trộn thành một mớ, bỏ nhà ra đi.

Bị đói, mò mẫm trong rừng, ta nương theo tiếng sáo của ngươi mới thoát ra được.

Mà ngươi nhìn thấy ta, cũng không có chê ta bẩn, cho ta lau mặt mũi lại cho ta một cái màn thầu.

Liền là lúc đó, hình ảnh ngươi khắc vào tâm ta.

Sau ta trở về nhà, lại quay lại đó nhìn ngươi nhưng lại không tìm thấy.

Rồi năm ta 12 tuổi, ta lại nhìn thấy ngươi, ta ngay lập tức nhận ra ngươi nhưng ngươi thì không.

Chờ đợi năm năm thế nhưng ngươi xuất hiện trước mặt ta lại là thân phận tỷ phu của ta, lúc đó tim ta rất đau, nhưng ta cũng mãn nguyện. Có thể nhìn thấy ngươi ngày ngày vậy là đủ.. khụ khụ.."

Hạ Dật Phong trừng lớn mắt, hắn không thể tin vào tai mình.. rất nhiều hình ảnh nhanh chóng xẹt qua rồi tràn lan trong đầu hắn khiến tim hắn co lại.

Hắn nhìn chằm chằm người con gái đang nằm trong tay hắn. Một cảm giác nghẹt thở tràn ngập trong trái tim hắn. Rất nhiều hình ảnh nhanh chóng xẹt qua lại rất nhanh biến mất khiến hắn không tài nào bắt được, có cái gì đó chợt lóe qua đầu hắn.

Một giấc mộng năm năm, một giấc mộng có một tiểu cô nương quay lưng về phía hắn, bóng dáng tiểu cô nương ấy vô cùng thân thuộc, trong từng giấc mộng năm năm, hắn không ngừng cố gắng vươn tay muốn quay lưng tiểu cô nương lại, nhưng không thành công.

Hắn chỉ nhớ tiểu cô nương gọi là tiểu cầu nhi.. trong mơ hắn gọi cô bé như thế, vì hình dáng của tiểu cô nương liền là hai viên tóc được quấn thành cầu vắt vẻo hai bên rất khả ái.

Hắn lại chợt nhớ đến Vân Mộng Vũ có một ngày vào một năm trước tìm đến hắn, nhào vào lòng hắn hoa lê đái vũ mà khóc lên rằng :

-"Dật Phong, ta cuối cùng tìm được ngươi, ta rất nhớ ngươi, kể từ lúc thấy ngươi tại Thiên Nhai sau đó, vì sao ngươi không giữ lời hứa đợi ta??"

Vốn đối với Vân Mộng Vũ không hiểu sao có phần không thích hợp, hắn giật giật bản thân kéo tay Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm nàng, hỏi:

-"Ngươi.. là ?"

-"Ta là tiểu cầu nhi a."

Tiểu cầu nhi.. Mắt hắn bỗng co rụt lại, là tiểu cầu nhi, tên của tiểu cô nương trong mơ suốt năm năm của hắn.

Hắn khẩn trương nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ, nhưng rồi nhanh chóng đổi lại thành vui mừng khi chợt nhớ ra hình ảnh một tiểu hài nhi hai tay cầm hai cái màn thầu ăn ngấu nghiến. Đôi mắt tiểu cô nương híp lại thành một vòng mặt trăng lưỡi liềm, khuôn mặt bẩn hề hề, lại nói không nên lời đáng yêu khiến hắn nhịn không được tưởng vươn tay đi chạm nàng.

Mà sự thật là lúc đó hắn cũng đã làm vậy, đến lúc nhận ra có điểm không thích hợp, thì tay hắn đã vươn ra đang nhẹ nhàng mang theo một tia chính hắn cũng không nhận ra ôn nhu thay nàng lau đi vết bẩn nơi khuôn mặt.

Xúc cảm trong tay quá tốt đẹp, khiến hắn nhịn không được lại xoa xoa nắn bóp đến khi khuôn mặt khả ái kia khó chịu vo thành một nắm mới ý do chưa hết buông ra. Nhìn gương mặt muốn khóc lại quật cường nhẫn nhịn của tiểu hài nhi khiến hắn kìm lòng không đặng cười thành tiếng.

Ám vệ ẩn núp gần đó nhìn gương mặt cười phá lệ sáng lạng của chủ tử nhà mình liền có cảm giác gia gia lật mộ đứng dậy xoa đầu hắn nói "tiểu tử, gia gia chờ ngươi dưới suối vàng hơi bị lâu nha", rất kinh dị. Sáu người ẩn núp gần đó nhìn nhau, đều nhìn được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, miệng người nào cũng trương ra đến mức có thể nhét được quả trứng gà.

Đúng vào lúc này, hơn hai mươi hắc y nhân từ bốn phía vọt tới chỗ Hạ Dật Phong, xuất chiêu độc ác, ám vệ nhanh chóng hiện thân cùng hắc y nhân dây dưa, song bởi vì chênh lệch số lượng, rất nhanh nhóm ám vệ của Hạ Dật Phong rơi vào hạ phong.

Ám Nhất cắn răng kiên trì chém gϊếŧ nhưng lại bị ám toán một dao vào lưng, sáu người vết thương luy luy, mắt thấy thắng lợi gần kề, một hắc y nhân phất tay ý bảo thuộc hạ nhanh chóng kết thúc, bản thân xách kiếm lăng lăng đi đến nơi Hạ Dật Phong đang đứng.

Mà Hạ Dật Phong lúc này đang thận trọng nhìn chằm chằm tiến tới hắc y nhân, tay nắm chặt tay tiểu cô nương, hộ phía sau lưng mình, hắn không dám chắc mình có thể đánh lại hắc y nhân này, nhưng mà, liếc nhìn tiểu cô nương đứng nép sau lưng hắn trong mắt lóe lên kiên định, nói:

-"Tiểu cầu nhi, một lát ta đánh hắn, muội nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này, nơi này rất nguy hiểm, chạy về phía bên phải chừng ba trăm mét có một lối rẽ, có một cái cây, muội cứ rẽ trái đi chừng một trăm mét là có thể thoát ra ngoài, tiểu cầu nhi, nhớ rõ sao?"

-"Còn huynh thì sao? Huynh không đi ta cũng không đi"

-"Ngoan, muội ở lại rất nguy hiểm, còn tăng phiền phức cho ta, nghe lời, sau này ta sẽ tìm gặp muội, được không?" Hạ Dật Phong nhẹ nhàng dụ dỗ

-"Không, ta không đi đâu cả, ta ở lại với huynh"

Hạ Dật Phong bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương, hắn vừa định nói thêm gì thì tiếng gió vun vυ"t bắn tới, hắc y nhân vung kiếm muốn cắt đứt cổ Hạ Dật Phong lại bị hắn ôm theo tiểu cô nương nhanh chóng né qua một bên, hắn nhìn chằm chằm hắc y nhân:

-"Các ngươi là ai? Ai sai các ngươi tới?" Hắn thận trọng nhìn chằm chằm cử động hắc y nhân, tay nắm chặt tay tiểu cô nương.

-"Ta đếm đến ba muội mau chạy ra, biết không, nghe lời ta, nếu không ta sẽ không để ý đến muội nữa, ta sẽ đi tìm muội được không?"

Tiểu cô nương chần chừ, sau cắn răng " được " một tiếng sẽ chuẩn bị chạy đi.

Nhìn sự kiên cường nhưng bàn tay nhỏ bé nắm tay hắn lại run lên tâm hắn liền mềm, hắn một bên né tránh sự tấn công của hắc y nhân, một bên thầm tìm kiếm chỗ đột phá.

-"Chính vào lúc này, tiểu cầu nhi, mau chạy đi." Hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương run lợi hại, sau đó kiên định buông hắn ra, chạy nhanh về bên phải.

Mà hắc y nhân nhanh chóng xuy kiếm chạy theo, trường kiếm sắp đâm vào lưng tiểu cô nương thì bị một phen kiếm khác sinh sinh chặn lại, hai người nhanh chóng dây dưa lên, hắc y nhân cắn răng bỏ qua tiểu cô nương bỏ chạy, tập trung đối phó Hạ Dật Phong.

Hạ Dật Phong năm nay mười ba tuổi, lại là thiên tài tuyệt diễm, tám tuổi theo phụ thân đi khắp nơi buôn bán, mười tuổi nắm trong tay toàn quyền buôn bán của phụ thân, mười ba tuổi đưa Hạ gia đi lên nhất đẳng gia tộc, tài phú mở rộng gấp mười lần so với lúc phụ thân hắn giao ra quyền hành.

Biểu ca, biểu muội ganh tị, nhưng cũng chỉ dám ám muội ám toán, lần này chúng liên hợp với nhau thuê sát thủ, xem ra là bỏ vốn gốc a. Hạ Dật Phong khóe môi dâng lên nụ cười trào phúng.

Bên kia đám ám vệ vô cùng chật vật, không phải ám vệ vô dụng mà là lại có thêm mười hắc y nhân từ nơi khác xông ra gia nhập cuộc ám sát.

Đúng vào lúc này, ba hắc y nhân thoát khỏi sự dây dưa của ám vệ phóng kiếm đến Hạ Dật Phong, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Ám nhất trừng muốn nứt con mắt hô to :

-"Cẩn thận, chủ tử" hắn nóng nảy, chém chết hắc y nhân bên cạnh, xông ra lại nhanh chóng bị hai hắc y nhân khác chặn đường, Ám nhất cắn răng.

Bỗng dưng một tiếng kiếm xé gió lao đến, không kịp giơ kiếm lên đỡ,chỉ có thể chật vật né qua một bên, Hạ Dật Phong bị cắt một đường sâu tận xương trên tay.

Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Con ngươi hắn ảm đạm, không lẽ hắn phải chết hôm nay sao? Mất máu, đôi mắt hắn có chút mông lung, hắn cắn đầu lưỡi hòng bắt bản thân thanh tĩnh.

Hai tay ôm kiếm, một chân quỳ trên mặt đất, một ti máu từ khóe miệng trào ra. Hắn nhìn chằm chằm ba hắc y nhân đang từ từ tiến tới.

-"Thiếu chủ, chỉ nên trách ngươi quá tài giỏi, chỉ có ngươi chết thiếu gia tài năng lên làm thiếu chủ, mong người đừng oán chúng ta."

-"Đừng xàm ngôn, là Hạ Tình Lân phái các ngươi tới phải không?"

-"Quả nhiên thiếu chủ rất thông minh, thuộc hạ lấy vinh hạnh xin phép tiễn thiếu chủ một đoạn đường"

Tam kiếm xé gió chém tới, Hạ Dật Phong nhận mệnh nhắm mắt lại, không phải hắn không phản kháng mà là hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, trong kiếm hắc y nhân có một lượng độc dược, khiến hắn không thể nào vận công.

Đúng vào lúc này, bên tai hắn vang lên giọng thê lương của nữ hài.."không được" sau đó hắn cảm nhận được trong lòng một đoàn mềm mại, thơm mùi cỏ non, một đám chất lỏng phun vào trên mặt hắn, ấm nóng và tanh mùi rỉ sắt.

Hắn trừng to mắt nhìn tiểu cô nương lưng máu nhòe nhoẹt ôm chặt lấy hắn, đồng tử hắn co rụt lại.

-"Tiểu cầu nhi..muội.. thế nào"hắn hét lên ôm chặt lấy tiểu cô nương, hai tay run rẩy.

Tiểu cô nương nhắm nghiền mắt, hô hấp khó khăn, miễn cưỡng mở mắt ra, nở một nụ cười, liền là như vậy khắc sâu vào tim hắn.

-"Huynh không có sao chứ?"

"Huynh không có sao chứ", bốn chữ đơn giản lại làm cho hắn tâm như bị nhéo, hắn điểm huyệt cầm máu cho tiểu cô nương, ôm chặt lấy tiểu thân thể.

-"Ta không sao."hắn nói.

-"Thật tốt." tiểu cô nương ánh mắt cong cong, nở nụ cười sau đó hôn mê bất tỉnh.

Hạ Dật Phong ngừng hô hấp, khi phát hiện tiểu cô nương là mất máu ngất đi, hắn nhanh chóng đứng lên mặc kệ vết thương trên tay, bế tiểu cô nương chạy nhanh xuống núi.

Ám vệ nhanh chóng chạy theo sau, đám hắc y nhân đã bị đám ám vệ tiểu cô nương đưa đến gϊếŧ sạch, chỉ để lại tên cầm đầu.

Nguyên lai tiểu cô nương chạy trong rừng không ngừng tìm kiếm trợ giúp. Đúng lúc gặp đám ám vệ đang đi tìm Hạ Dật Phong theo lời lão gia tử, thấy tiểu cô nương người toàn máu, Ám Thất hỏi thăm thì nhận được sự cầu khẩn cứu ca ca của cô.

Ngay lập tức mười người theo lời ôm lấy tiểu cô nương chạy đến, phát hiện là thiếu chủ liền nhanh chóng tiến lên tiêu diệt hắc y nhân.

Vừa xuống chân núi, đạp tung cửa một nhà đại phu, Hạ Dật Phong thân toàn huyết đặt tiểu cô nương xuống giường hét to lão đại phu mau chữa cho nàng, lão đại phu lật đật xem xét vết thương rồi bắt mạch, nhanh chóng tiến hành sơ cứu.

Sau tất cả, lão đại phu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khom lưng báo cáo tình hình tiểu cô nương đã không có gì nguy hiểm.

Nghe đến đây, hắn thoáng buông lỏng liền hôn mê bất tỉnh, hắn trúng độc, sử dụng nội công ém chất độc, bây giờ chịu không nổi bất tỉnh nhân sự. Đám ám vệ nhanh chóng ôm lấy chủ tử thoát đi. Trước khi đi, Ám Lục ném một túi bạc nặng trịch cho lão đại phu:

-"Chăm sóc cô bé cho tử tế, cẩn thận cái mạng của ngươi"

-"Dạ dạ, tiểu nhân đã rõ" đại phu vuốt mồ hôi trên trán cúi thấp đầu.

Hạ Dật Phong được đưa về Hạ gia tỉnh lại đã là chuyện của một tháng sau, suốt một tháng Hạ gia náo loạn, thiếu chủ bị trúng độc cực nặng, trong nội viện đám đại phu dược sư loạn thành một đoàn, cuối cùng thành công ép hết chất độc ra khỏi cơ thể Hạ Dật Phong.

Nhưng tác dụng phụ của chất độc lại làm Hạ Dật Phong mất đi trí nhớ về tiểu cô nương đã liều mình cứu hắn..

Mất đi trí nhớ về hình ảnh người con gái khắc sâu trong đầu hắn.

Hắn vẫn biết hắn mất đi cái gì đó rất quan trọng, nhưng lại không thể tra xét được gì, mỗi lần hắn cố gắng suy nghĩ sẽ bị đau đầu đến mức tái nhợt khuôn mặt.

Hạ lão gia tử phát lệnh cấm bất kì ai nhắc về chuyện đã xảy ra. Dần dần hắn cũng buông tha cho việc suy nghĩ. Cứ thế, năm năm trôi qua, hắn không biết có một tiểu cô nương ngày ngày mò lêи đỉиɦ Thiên Nhai chờ hắn xuất hiện.

Lại nói tiểu cô nương sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình nằm tại một nơi xa lạ, sau lưng đau nhói khiến mặt mày cô nhăn lại.

Lão đại phu đẩy cửa bước vào, trên tay bưng chén thuốc, nhìn thấy tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm mình, lão đại phu ngẩng người..sau đó nở nụ cười hiền từ :

-"Tiểu cô nương, ngươi tỉnh, đến, uống chén thuốc, ta xem thử vết thương cô như thế nào."

-"Đây là đâu, tại sao ta lại ở đây?" tiểu cô nương nhu thuận bưng chén thuốc nhịn đắng uống hết một hơi, hỏi

-"Đây là nhà ta nha, ngươi bị thương nặng, được người đưa tới đây chỉ còn một hơi, là ta cứu ngươi"

-"Người đưa ta đến đây thế nào?huynh ấy vết thương có vấn đề gì không?" nghe thấy nhắc đến người đưa mình tới đây, nàng nhanh chóng hỏi.

-"Đám người đó đưa cô đến đây rồi đi rồi, thiếu chủ họ bị trúng độc, phỏng chừng là đi tìm dược sư đi. Đến, tiểu cô nương, ngươi cho lão xem vết thương sau lưng ngươi."

-"Huynh ấy có nhắn lại gì không?" tiểu cô nương đưa lưng về phía đại phu, trong đầu nhịn không được hỏi.

-"Lúc ấy nghe xong ngươi không có vấn đề gì, vị công tử trẻ tuổi ấy đã bất tỉnh, không có nói gì a."

Nhìn nhìn gương mặt tiểu cô nương thất vọng, lão đại phu nghĩ nghĩ, chợt ông đứng lên.

-"Phải rồi, trước khi ngất xỉu, vị công tử trẻ tuổi ấy có đưa cho ta một miếng ngọc bội, nói là đưa cho tiểu cô nương ngươi đó, ngươi đợi, ta đi lấy"

-"Vâng," tiểu cô nương đôi mắt vụt sáng, nhanh nhẹn gật đầu.

Một lát sau, lão đại phu đi ra ngoài trên tay cầm một miếng ngọc bội màu bạc hình kỳ lân, đưa cho tiểu cô nương.

-"Này chính là vị công tử kia dặn ta đưa cho ngươi"

Tiểu cô nương cầm miếng ngọc bội trong tay ưa thích không thôi, miếng ngọc bội là hình một con kì lân, to chừng hai ngón tay, trên khắc một tự "Phong", đây là ngọc bội tùy thân của Hạ Dật Phong. Vuốt vuốt phong tự, tiểu cô nương cười ngọt ngào..

-"Phong ca ca.."

Tiểu cô nương không hề hay biết người nàng tâm tâm niệm niệm gặp lại đã quên nàng không còn một mảnh, hàng ngày leo lêи đỉиɦ Thiên Nhai ngồi đợi đến tối mịt mới về. Kéo dài đến một tháng cho đến khi Dạ gia chủ phái người tìm được tiểu cô nương, mới bị tóm về nhà. Tiểu cô nương liền là Dạ Tuyết.

___________

Mà Hạ Dật Phong sau khi nghe Vân Mộng Vũ nói mình là tiểu cầu nhi vốn dĩ trong lòng liền là đối với tài năng kinh thương của Vân Mộng Vũ rất thưởng thức, ngoài ra không hơn, giờ phút này tựa như hồ nước mùa thu có một chiếc lá vàng rơi vào tạo thành tầng tầng gợn sóng.

Hắn vươn tay ôm Vân Mộng Vũ vào lòng, không hiểu sao lúc ấy hắn cũng không có quá nhiều kinh hỉ như hắn từng nghĩ khi gặp lại tiểu cầu nhi của hắn.

Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh một nữ hài nhi, nàng trầm tĩnh đứng đó, nhàn nhạt nhìn hắn, đôi mắt trong suốt như hắc thạch, dường như thấy cả đáy, nàng nhìn hắn, phảng phất như trong đôi mắt ấy chỉ có một bóng hình là hắn, khiến hắn không nhịn được mà thường trụ tại Hiên Các nơi nàng thường tiến đến thu mua vài thứ đồ.

Hắn gặp nàng vài lần, luôn có một tia không hiểu thân thuộc, nhưng là nàng và hắn không hề biết nhau. Mỗi lần gặp nàng cũng là nàng đến cửa hàng thuộc gia sản nhà hắn thu mua chút ít cấp thấp chữa thương dược tề hoặc là một ít da lông ma thú.

----------------------------------------------phân cách tuyến hồi ức------------------------------------------------------

Suốt năm năm, người con gái luôn quay lưng về phía hắn dường như đang từ từ quay lại, hình dáng tiểu cô nương trong mơ và thiên hạ đang nằm trong lòng hắn giờ phút này như đang hòa làm một.

Hắn đã hoàn toàn nhớ lại.

Nén cơn đau, Dạ Tuyết đưa tay lên sở vào gương mặt hắn.

-"Hạ ..Dật.. Phong"

-"Ta đây"

-"Đừng ..quên.. ta"

-"Sẽ không."hắn khó khăn nặn ra hai chữ chữ, tay hắn siết chặt hơn cái ôm.

-"Hảo hảo ..sống tốt, ta ..yêu.. ngươi"

Phải, ta yêu ngươi từ năm ta tám tuổi, liền là lúc nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú ôn nhuận như ngọc tay cầm tiêu thổi trên đỉnh Thiên Nhai, ta đã yêu ngươi.

Tách ra sau, mỗi ngày ta luôn tại Thiên Nhai chờ ngươi, một chờ liền là năm năm, sau gặp lại liền là tỉ phu của ta, lúc ấy tâm ta dường như muốn nát..

Nhưng là ta nghĩ, chỉ cần nhìn thấy ngươi mỗi ngày là tốt rồi, đúng không?

Nhìn ngươi ôn nhu với tỉ tỉ ta nhiều khó chịu. Thế nhưng ta lại không hối hận đã yêu ngươi, nếu thời gian quay trở lại, ta vẫn sẽ lựa chọn thủ hộ bên ngươi, nhìn ngươi an lành sống mỗi ngày.

-"Không,không được,..ngươi mở mắt cho ta,ngươi không thể chết" hắn nhẹ nhàng lay lay hai má Dạ Tuyết, tay hắn run run.

Nhưng Dạ Tuyết đã không thể nghe được giọng của hắn nữa. Nàng ôm theo mối tình đầu đầy nước mắt lìa đi nhân thế.

Vân Mộng Vũ tìm tới liền nhìn thấy Hạ Dật phong ôm chặt Dạ Tuyết, nàng nhíu mày tiến tới làm ra vẻ mặt lo lắng hỏi:

-"Dật Phong, ngươi sao rồi, a Tuyết làm sao vậy, nàng thế nào?"

Hạ Dật Phong mờ mịt liếc nàng một cái, sau đó con ngươi chợt đỏ bừng thị huyết. Vân Mộng Vũ hoảng sợ lùi bước.

Hạ Dật Phong ôm lấy thiên hạ trong tay bước đi.

Hắn vừa đi vừa nỉ non..

-"A Tuyết, ta sẽ không quên ngươi, suốt đời cũng không quên ngươi. Ta bồi ngươi, được không? A Tuyết."