Tiêu Hồn bước chân vào gian phòng, vừa ngẩng đầu liền thấy một thân ảnh ngồi trên bàn chính đang nhìn chằm chằm về phía mình. Hắn rũ xuống mi mắt. Bước đến một bước đứng trước mặt nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn chính diện đánh giá thiếu phu nhân. Hắn biết đây là hình dạng sau khi dịch dung của nàng, nên cũng không nhiều để ý.
Bất quá, đôi mắt kia ngược lại lại vô cùng rạng ngời. Hắn nhìn vào mắt nàng, sau đó hơi dừng một chút, mày khẽ nhíu.
Đôi mắt này..
Hắn đã từng thấy!
Nhưng ở đâu thấy nhất thời hắn lại không nhớ được.
-"Ngài hảo, tại hạ họ Tiêu,là người quản lí ở nơi này, tại hạ đã nghe người báo lại về trường hợp của tiểu thư."
-"Ngươi hảo." Dạ Tuyết đứng dậy, hơi gật đầu.
Tiêu Hồn đưa tay ra làm một cái thủ thế ý bảo Dạ Tuyêt cứ ngồi xuống.
Đợi nàng an toạ hắn mới rút khay ngọc nhìn một chút thông tin trên đó.
-"Nơi này tổng cộng 302 viên đan dược. Trong đó ngũ phẩm 103 viên,lục phẩm 99 viên,thất phẩm 68 viên,còn lại là 32 viên đan dược tứ phẩm."
Tiêu Hồn không nhanh không chậm nói tiếp. Tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cũng không kìm được kinh ngạc.
Đan dược cấp bậc cao nhất thế nhưng đạt đến thất giai, hơn nữa toàn bộ đều là cực phẩm.
Cho dù là thân phận của hắn tại "nơi đó" thất giai đan dược cũng thuộc hàng "xa xỉ".
Không bàn đến chất lượng, một viên "phá giai đan" thất giai giá định mức không dưới vạn lượng hoàng kim.
Cho dù là vậy, người ta cũng phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới có thể sở hữu. Mà nơi này có đến 68 viên??
Còn đều là cực phẩm đan dược??
Hắn tuy biết thiếu phu nhân sẽ luyện đan,lại không ngờ cấp bậc của thiếu phu nhân lại cao như vậy. Hẳn là đại dược sư.
Các chủ xem ra đã nhặt được bảo vật.
Tiêu Hồn không biết thật ra hiện tại Dạ Tuyết cũng đã luyện được đan dược bát cấp, thậm chí là cửu cấp, thập cấp.
Bất quá, nhìn vị lão giả trước đó thất kinh ánh mắt, Dạ Tuyết nghĩ nghĩ hay là thôi đi. Nàng cũng không có ý định rước phiền phức vào thân.
-------------------------
Đan dược nơi này đại bộ phận hoàn toàn trùng khớp với thuốc Đông Y và Trung Y ở Địa Cầu.
Mà nàng, kẻ được mệnh danh người thừa kế cây gậy và con rắn của Esculape, Đông Y và Trung Y nàng nói hai không ai dám nói một.
Nàng không đơn giản tự cao tự đại hay ảo tưởng sức mạnh bản thân mà là nàng thực sự có năng lực đó.
Trong năm năm sống trong tổ chức tiến hành ma luyện chém gϊếŧ lẫn nhau. Kẻ trụ lại cuối cùng mới có quyền sống sót.
Để sinh tồn ở những nơi rừng thiêng nước độc, nàng buộc phải học nhận biết, phân loại và điều chế bất kì loại thảo dược nào trong thiên nhiên.
Nàng - có thể được xem là kẻ được thiên nhiên ưu ái và đào tạo.
Không ít lần nàng được những bình chướng thiên nhiên bảo hộ khỏi những đối thủ khác, cũng như những thảo dược thiên nhiên cứu mạng nàng trong những lần nguy cấp.
Không ai so với nàng thấu hiểu thiên nhiên. Bao gồm địa hình, khí hậu, điạ chất, thực vật, động vật...
Từng loại thảo dược, từng công dụng của chúng trải qua hàng trăm lần cứu người cũng như lấy mạng người, đối với nàng đã ăn sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu.
Luyện đan đối với nàng mà nói, chỉ khó ở giai đoạn làm quen với lò đan, và trình tự các bước, bởi vì nàng chưa từng làm trước đây. Bất quá cũng không làm khó được nàng.
Hiện tại nàng đã sử dụng lò đan trôi chảy thuận lợi, cũng như vững vàng các bước luyện đan.
-------------------------
Tiêu Hồn một bên bày đan dược một bên nêu giá trị.
Dạ Tuyết tất nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Tiêu Hồn. Trong mắt nàng bây giờ chỉ có một chữ "bạc". Thậm chí hai mắt còn loè loè toả sáng, chỉ kém rơi nước dãi nữa mà thôi.
Hai má Dạ Tuyết vì hưng phấn mà đỏ ửng lên.(Mặt nạ dịch dung trong suốt nên những phản ứng cơ thể vẫn thể hiện ra)
Nam Cung Hàn từ căn phòng gần đó nhìn thấy khoé môi vểnh lên.
--------------------------------------------------------------------------------------
-"Tiểu thư, bởi vì số lượng đan dược quá lớn,nên chúng tôi có ý định sẽ mua lại 2/3. Bởi vì toàn bộ đều là cực phẩm nên Các Điếm sẽ thu mua với giá gấp ba so với những nơi khác. Còn lại đấu giá, ý ngài thế nào?"
Tiêu Hồn giọng nói trầm trầm,quanh năm không nhiều cất lời nên âm thanh có phần khàn khàn.
-"Tốt" Dạ Tuyết không quá nắm chắc giá cả nơi này, nhưng hẳn là người nam nhân này sẽ không vì chút lợi ích mà đắc tội với một gã có khả năng là dược sư như nàng đi. Vì vậy nàng không chút do dự gật đầu.
Mà Tiêu Hồn nhìn nàng ánh mắt cũng có phần tán thưởng, hắn tất nhiên sẽ không "ăn bớt" của nàng.
Nàng là thiếu phu nhân mà Các chủ nhận định, tương lai Ám Dạ Các cũng gần như là của nàng, chưa kể Các chủ còn ở phòng bên cạnh đâu.
-"Ta ở đây còn một bình bát cấp đan dược.." Dạ Tuyết khá hài lòng đối với thái độ của vị quản sự nơi này, cũng cảm nhận được đối phương đưa ra giá như vậy là có ý định giao hảo với nàng, cho nên nàng nghĩ ngợi một chút, quyết định lên tiếng.
Tiêu Hồn nghe xong kinh ngạc nhìn Dạ Tuyết, nhất thời không bình tĩnh không thốt nên lời. Hắn không có nghe sai đúng không?
-----------------------
Cùng lúc đó, Nam Cung Chu Khắc nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn như ngọc của Vân Mộng Vũ, hắn nhìn vào mắt nàng.
-"Vũ nhi, mặc kệ có chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ nàng thật tốt."
-"Khắc ca ca" Vân Mộng Vũ khuôn mặt cảm động hoán một tiếng. Trong lòng lại lạnh nhạt không một gợn sóng.
-"Hôm nay tại Các Điếm có buổi đấu giá ba tháng một lần giữa tứ quốc, Vũ nhi có muốn tham gia hay không?"
-"Buổi đấu giá tứ quốc?" Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên hỏi.
-"Ừ, vừa vặn còn thời gian chúng ta nhanh chóng chuyển bước."
Nam Cung Chu Khắc nhẹ dắt tay Vân Mộng Vũ bước đi. Hai người hướng về Các Điếm.
----------------------