Chương 35: Đυ.ng Độ, Quá Khứ Nam Cung Hàn (3)

Ngày đó, lúc hắn tìm tới, Tiêu Hồn chỉ còn chút hơi thừa, hắn bị trúng kịch độc. Ngồi bên cạnh Tiêu Hồn là một lão giả râu tóc bạc phơ..ánh mắt lão giả tang thương, đau lòng cùng thống khổ.

Sắc mặt Tiêu Hồn xanh tím, Nam Cung Hàn biết đây là dấu hiệu độc phát tác lần cuối, tầm một khắc nữa mà vẫn không có thuốc giải có lẽ độc sẽ xông vào tim, khi đó hết cứu.

Nam Cung Hàn nhìn lão giả, rồi lại nhìn vẻ mặt thống khổ của nam tử nằm dưới đất, hắn có chút do dự.

Sau đó dường như nghĩ đến điều gì, nho nhỏ đôi mắt thoáng loé lên sương mù hơi nước, nhất nhanh trở thành tuỳ ý, sao cũng được.

Trong ánh mắt nghi hoặc của vị lão nhân kia,hắn rút ra thanh chuỷ thủ giấu trong ngực, để lên động mạch cổ tay cắt một đường, máu trào ra nhỏ giọt vào miệng Tiêu Hồn.

Tiêu Hồn vốn dĩ đang co giật, máu vào môi thế nhưng lại bất ngờ an tĩnh xuống, sắc mặt hắn có thể lấy mắt thường thấy được màu tím đen đang dần rút đi.

Lão giả kinh ngạc nhìn Nam Cung Hàn, lại nhìn Tiêu Hồn ánh mắt tan rã đang dần hội tụ..thì trừng lớn mắt. Ông đưa tay sờ một chút mạch tượng của Tiêu Hồn, lại phát hiện độc tố trong cơ thể hắn đang bị thứ gì đó nhanh chóng ăn mòn..

Lão giả kinh hãi đưa tay sờ sờ vết máu trên khoé môi Tiêu Hồn thấy vệt máu trên khoé môi của hắn không là màu đỏ mà là màu tím, thì càng ngạc nhiên hơn, lão quay sang nắm lấy tay Nam Cung Hàn cẩn thận xem xét.

Nam Cung Hàn tuỳ ý lão giả nắm tay mình nghiên cứu.

Một lát sau, lão giả buông tay hắn ra, một luồng chiến khí mạnh mẽ bao trùm vết thương, ánh sáng vừa tắt thương trên tay hắn cũng biến mất, chỉ còn vết máu màu tím chứng tỏ tại vị trí đó hắn vừa bị thương mà thôi.

-"Bách trùng cổ" lão giả thì thào.

Nam Cung Hàn thân mình có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh thả lỏng phảng phất như không nghe thấy lời lão giả, hắn yên lặng lui vào góc cạnh đống lửa xoa xoa tay nhỏ bé đã có chút tê buốt.

Hắn biết đời không ai cho không ai cái gì. Hắn muốn ngồi bên cạnh đống lửa ấm áp này, hắn phải trả giá, nhưng người hắn chẳng có gì, vừa vặn có máu là thuốc ức chế trăm loại độc nên hắn công bằng trao đổi mà thôi.

Dù sao kẻ bần cùng sinh ra can đảm, hắn không biết mình có thể sống sót được bao lâu, có người biết máu hắn giải độc thì như thế nào? Nương đã mất, phụ hoàng không quan tâm, hắn chẳng còn gì.

Nói văn chương là máu hắn thần kì như vậy, nhưng sự thật chẳng qua là trong người hắn tồn tại thứ so với độc càng nhượng nhân sợ hơn mà thôi. Chính thứ đó đã biến máu hắn thành màu tím, và có khả năng giải mọi loại độc.

Đúng như lão giả nói, trong cơ thể hắn có "bách trùng cổ".

Ngay từ khi hắn sinh ra, đã bị người ta thả cổ, hệt như tên "bách trùng cổ" một trăm con cổ trùng được đưa vào cơ thể hắn.

Trăm loại cổ trùng này sống bằng máu của hắn, lại đấu đá nuốt sống lẫn nhau không ngừng nghỉ trong cơ thể hắn. Mỗi lần phát độc mạch máu vỡ ra tựa như huyết nhân. Đau đớn chết đi sống lại.

Không cần nói cũng biết.. Người thả cổ muốn hắn sống không bằng chết.

Năm năm, một trăm con cổ trùng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn một con sống sót, tự nhiên nó chính là cổ vương.

Vốn dĩ là cổ vương sau khi trưởng thành sẽ ăn dần nội tặng cho đến khi hắn thất khiếu chảy máu mà tử. Lại không ngờ bị một loại kịch độc có trong cơ thể hắn từ lúc sinh ra kiềm chế, hai bên giằng co.

Thật nực cười làm sao. Hắn bị hạ độc từ khi còn trong bụng mẹ. Khi hắn vừa chào đời trong cơ thể đã tồn kịch độc, vốn dĩ sống không đến năm tuổi.

Không ngờ đối phương lại quá gấp gáp muốn hắn sống không yên ổn thả cổ trùng vào cơ thể hắn.

Nhân hoạ đắc phúc như thế nào hai loại này lại tương khắc với nhau, cổ trùng thuộc âm hàn, mà kịch độc lại thuộc hoả tính. Cho nên cứ như vậy hắn trơ trơ ra mà sống. Bất quá thân thể của hắn quả thật bị hai thứ này giày vò không chịu nổi.

Cuối cùng cổ vương và loại độc kia giống như đạt thành hiệp nghị không tiếp tục "tranh giành lãnh thổ" nữa.

Cổ vương sống nhờ hút máu của hắn, trong máu có độc, sau đó lại tiết ra chất làm độc bị kiềm chế, và kết quả là cơ thể hắn thay đổi. Máu hắn biến thành màu tím, mà lại giải được trăm độc.

Đó là chuyện nếu truyền ra sẽ dẫn đến hoạ sát thân. Mẫu phi sau khi biết đã vô cùng lo sợ tìm cách che giấu. Kết quả vẫn bị ả đàn bà độc ác Nhã Phi nghi ngờ, cho hạ độc vào thức ăn của nương hắn nhằm kiểm tra xem nghi ngờ của bà ta có đúng hay không.

Dưới sự kiên quyết của nương không thể dùng máu giải độc, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nương bị người ta tươi sống hạ độc chết.

Sau đó, bị đưa đến nơi này.

----------

Tiêu Hồn tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, hắn khó nhọc bò dậy, được lão giả tiếp một tay mới vững vàng ngồi dựa lưng vào vách đá.

Sau khi ổn định, hắn mới bắt đầu nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình ba bốn tuổi kia.

-"Là ngươi cứu ta?"giọng không phải nghi ngờ mà là khẳng định.

-"Đúng vậy." giọng trẻ con thanh thuý mà lạnh nhạt trả lời lại làm Tiêu Hồn có chút ngoài ý muốn.

-"Ngươi muốn gì?" hắn rất rõ không có bữa ăn nào không trả tiền.

Đứa trẻ nhìn Tiêu hồn thật sâu, sau đó mở miệng.

-"Làm ta hộ vệ 30 năm trả ân cứu mạng. Ngươi sẽ không bị trói buộc gò bó, điều kiện là không được phản bội ta."

-"Ngươi cũng không cần trả giá, mạng ngươi còn nguyên so với ba mươi năm cái nào nặng cái nào nhẹ hẳn ngươi cũng hiểu rõ. Ta cũng không ngại nói cho ngươi, nếu không có máu ta duy trì trong vòng 10 năm, một năm một bát máu, dư độc còn lại trong cơ thể ngươi đủ để ngươi chết trăm lần."

Nam Cung Hàn đứng nơi đó, thân ảnh nam hài nhi 7 tuổi không vì vậy mà yếu thế, lại sừng sững như một ngọn núi đi vào lòng người.

-"Thành, 30 năm." Tiêu Hồn nhìn thân hình nho nhỏ kia có trong nháy mắt hiện lên tán thưởng.

-"Ân Lục Duẫn, hồ nháo!" lão giả im lặng từ nãy giờ bỗng nghiêm giọng lên tiếng.

-"Tiểu tử, ngươi tính cách không sai, tâm tính cũng không thua kém, thêm vào đó quyết đoán và ánh mắt cũng chuẩn. Bất quá...Nhận lấy hắn làm hộ vệ? Ngươi nhỏ tuổi nhưng khẩu khí lại thật không nhỏ, ngươi ngay cả tư cách đi làm nô bộc cho hắn cũng không có." Lão giả nhìn một chút, thấy Nam Cung Hàn trong mắt loé qua sự thất vọng, lại tán đi nhanh chóng, thì cười cười.

-"Có một địa phương tên gọi là Ma Vực, đó là một nơi đầy rẫy nguy hiểm tuỳ thời có thể đánh mất tính mạng, nhưng cũng không thiếu kì ngộ, nếu trong vòng hai năm, ngươi đi vào đó có thể an toàn đi ra, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, cho hắn đi theo ngươi 30 năm, nếu không thể ra vậy xem như ngươi tài không bằng người đánh mất tính mạng cũng không thể trách ai. Đương nhiên ngươi cũng có thể từ chối ngay bây giờ."

Nam Cung Hàn mím môi.

-"Ta đi."

-"Tốt"

Lão giả vung tay lên, một tấm truyền tống trục hiện lên. Ra hiệu Nam Cung Hàn đứng vào.

Chờ hắn bước vào trung tâm truyền tống trục. Lão giả nhìn hắn thật kĩ..

-"Chúc ngươi may mắn"

----------------------------------