Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 15: Long Thiên Mị Yêu Nghiệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại sảnh chính của Vạn Xuân Lâu. Đợi mọi người yên tĩnh tú bà giọng lanh lảnh nũng nịu nói:

- "Hoa khôi Long Thiên Mị của Vạn Xuân Lâu chúng ta hôm nay bán đấu giá đêm đầu tiên, chỉ cần các vị công tử có hứng thú đều có thể tham dự, Long công tử đưa ra vấn đề xong sẽ cho các vị thời gian suy nghĩ là một nén nhang, các công tử viết đáp án trên giấy viết thư đã phát, đáp án làm Long công tử vừa lòng sẽ công bố trước mặt mọi người. Các công tử cạnh tranh mạnh mẽ, giá cao người được"

Không đợi cho mọi người kịp phản ứng. Tú bà tiếp tục nói:

-"Đấu giá bắt đầu." Dứt lời vỗ tay hai cái.

Chỉ thấy hai nam nhân từ trong màn che bước ra, trên tay hai người là một thước giấy trắng, bên trên là những chữ viết rồng bay phượng múa, nét bút cứng cáp, hữu lực.

Mọi người nhịn không được khen "hảo chữ"

.

.

Ba câu hỏi.

Câu thứ nhất:

"Nếu có 3 người bị rơi xuống nước, một người là cha, một người là thầy, người còn lại là vua. Nếu ngươi chỉ có thể cứu 1 người thì ngươi sẽ cứu ai ."

Mọi người ồ lên. Sao có thể. Nên nhớ nếu cứu cha thì mang tội bất trung, bất nghĩa.

Nếu cứu thầy thì mang tội bất hiếu, bất trung, còn nếu cứu vua thì sẽ mang tội bất hiếu, bất nghĩa.

Rõ ràng là cho dù ngươi cứu ai đi nữa cũng không tránh được vạn kiếp bất phục, không tránh được miệng lưỡi thiên hạ.

Mọi người bối rối. Chín người mười ý, nhất thời loạn thành một đoàn, tiếng bàn tán xôn xao.

Có người cau mày suy nghĩ, có người đề giấy bút bắt đầu viết đáp án. Có người trực tiếp đứng dậy đi qua bên kia chọn một "mĩ nhân" sau đó tận hưởng "mĩ nhân" phục vụ, dù sao ở đây ngồi thêm cũng không có ích lợi gì, chi bằng qua kia hưởng thụ a.

Những người ở đây ngoài lắm tiền ra cũng chỉ có nhiều của. Bạc có thể sai khiến được quỷ thần, cần gì phải vắt óc suy nghĩ khi mà có thể mua được tất cả bằng bạc.

Không có cái thì ta húp canh. Không có Long Thiên Mị, còn có Lí Thiên Mị. Trương Thiên Mị.. cần chi tự làm mình mất mặt trước đám đông đâu.

Không ít người cùng chung ý nghĩ này, chỉ thấy lục tục từng người từng người rời phần thi bên này đầu nhập chờ đợi bên kia.

Mà lúc này trên lầu hai, một nam tử một thân nam y quý khí, mạnh mẽ chính đang nghiền ngẫm nhìn trên tay phân thông tin đăng kí tham gia đấu giá tại Vạn Xuân Lâu. Lia mắt xuống phía dưới có thể dễ dàng nhìn thấy tên của nhân này là họ Kỳ tên Phong.

Hắn nhìn từng nét bút mềm mại thanh thoát của chủ nhân trên trang giấy, nhịn không được khẽ giương mắt nhìn bên dưới sảnh một thân ảnh đang chậm rãi viết đáp án cho câu hỏi thứ nhất.

Hắn không biết vì sao một khắc kia khi tiếng đàn vừa dứt, tất cả mọi người say mê, duy chỉ có "hắn" trong mắt tràn đầy là hoài niệm.

Hắn khó hiểu, "hắn hoài niệm chuyện gì nhỉ" nhìn ra trong ánh mắt hắn sự khát khao đồng cảnh ngộ, nhìn ánh mắt trong vắt ấy, như có một thanh âm nói với hắn rằng" chính là hắn, người ngươi đang đợi" vì vậy hắn cho người mang thông tin đăng kí vào.

Rõ ràng dưới sảnh có không ít nhân, không hiểu tại sao chỉ cần liếc mắt, hắn có thể ngay lập tức tìm được "hắn".

Sư phụ ra lệnh hắn tại nơi này chờ đợi người nắm giữ số mệnh của hắn. Nhưng biển người mênh mông, biết ai mới là người hắn đợi đây.

Vì thế hắn lập ra Vạn Xuân Lâu. Ngoài mặt thu tình báo, mặt khác thăm dò ai mới là kẻ mang thiên mệnh.

Vạn Xuân Lâu bên ngoài là tiểu nam quán, nhưng thực tế các thế lực ngầm đều biết, có thể sóng vai cùng Diêm Tự Các tại Thiên Long ngoài Vạn Xuân Lâu sẽ không có bất cứ ai.

Mặc dù vậy, hai thế lực lớn này lại vô cùng ăn ý "nước sông không phạm nước giếng" nhà ai kẻ nấy ở cho nên giang hồ thật to thất vọng một phen.

*sẽ có phiên ngoại kể lí do vì sao là tiểu nam quán nha. Long Thiên Mị không bị đoạn tay áo. Đó là một câu chuyện xưa. Mọi người đón đọc nga~~~

-----------------------------------------------ta là phân cách tuyến----------------------------------------

Sau một khắc,(=15")có nô bộc tiến lên thu kết quả, rất nhanh sau đó sẽ có nhân tiếp tục mang ra câu đố tiếp theo.

Câu thứ hai:

"Ở một quốc gia nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu câu nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặp được nhà vua của quốc gia đó, ngươi phải nói như thế nào?"

Lần này mọi người đều nhăn mày, nói như thế nào cũng sẽ chết. Như vậy phải trả lời như thế nào mới tốt đâu.

Rất nhanh, một khắc nữa lại trôi qua. Mọi người nhìn nhìn đáp án của mình khẽ lắc đầu thở dài, xem ra là không có cơ hội ôm "mĩ nhân" về, bất quá xem náo nhiệt cũng không sai.

Sau hai câu, số người ở bên phần thi này chỉ còn thưa thớt vài ba người, còn lại hoặc xem náo nhiệt, hoặc góp vui bàn tán đáp án.

Tú bà lần nữa bước lên đài, trong tay là một xấp giấy:

-"Đáp án câu thứ nhất là "bơi ra giữa dòng, gặp ai đầu tiên cứu người nấy, tất nhiên sẽ cố gắng cứu cả ba người. Có tất cả 10 vị đáp đúng. Đó là Chu công tử, Lý công tử, Liễu công tử, Trần công tử.......cuối cùng là Kỳ Phong công tử. " Tú bà đọc một lượt tên, đến tên cuối vô tình cố ý nhìn nơi Dạ Tuyết đang đứng.

Lúc nãy nàng được lệnh mang thông tin của vị công tử kia cho chủ tử, lại thấy được một việc bất khả tư nghị, công tử vậy mà cười, không phải nụ cười giả tạo như trước giờ, mà hoàn toàn là một nụ cười từ đáy lòng, nàng đọc được trong nụ cười ấy có sự chờ mong.

Vị công tử này không lẽ chính là người chủ tử tìm? Nghĩ vậy nàng ta chợt giật mình. Bất động thanh sắc đánh giá Dạ tuyết.

-"Đáp án câu thứ hai, là người đó nói: ta sẽ bị treo cổ. Lí do: Nếu như câu nói này là thật thì hắn ta sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem hắn ta đi chém đầu thì câu nói"tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là dối, mà nếu vậy thì hắn sẽ bị treo cổ, mà nếu treo cổ hắn thì câu nói"tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là thật. Có tất cả bốn vị trả lời đúng là Chu công tử Trần công tử,Lý công tử và Kỳ Phong công tử "

-"Mà câu thứ ba, do đích thân Long công tử đọc và kiểm tra đáp án." Nói xong lui xuống một bên.

Đúng lúc này, một tiếng lục lạc khanh khách vang vọng, một thân ảnh tựa như trích tiên từ lầu hai bước xuống, thân ảnh đó bước từng bước chậm rãi tiến về phía này, phút chốc cả sảnh im lặng, một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mĩ, cực mĩ, tại sao lại có một người mĩ đến như vậy. Mọi người không hẹn mà cùng chung suy nghĩ.

Đó là một nam tử có khuôn mặt như được tạc từng nét cẩn thận. Một cỗ anh khí, nhìn từ xa có nét nhu hòa khó tả. Mái tóc hắn cố định bằng một trâm bạch ngọc. Làn da màu đồng khỏe khoắn chứ không trắng nõn như những nam nhân khác trong Vạn Xuân Lâu. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hắc bạch phân minh rũ xuống. Đường nét dương cương mà vẫn cho người ta cảm giác nhu hòa.

Đặc biệt đôi con ngươi màu rám nắng chứa đựng sự ôn nhu tràn ra đến thủy tựa như nam châm một dạng, hít người đối diện vào nó. Cực phẩm nam tử nha.

Nam nhân mặc một thân nam trang màu lam nhạt, cổ tay thêu phù vân đồ án, trên thân áo thêu vài chiếc lá Phong Diệp.

Cả người tản mát ra hơi thở ấm áp tựa mùa xuân làm người ta nhịn không được trầm mê, đắm chìm vào nó. Môi tựa như son một loại, đỏ tươi ướŧ áŧ.

Dạ Tuyết có chút biễu môi.

-"Nam nhân mà thôi, làm chi lớn lên như thế yêu nghiệt."
« Chương TrướcChương Tiếp »