Dạ Tuyết bước chân vào phòng, ngay lập tức thu được hai đạo ánh mắt vòng vo trên người mình. Trong đó có một đạo bao gồm tia tìm tòi, khinh thường và ghét bỏ, là quản gia đi, theo tầm mắt ngẩng đầu quả nhiên thấy được lão quản gia Phan Khôn.
Đó là một lão giả chừng sáu bảy mươi tuổi, bề ngoài không tính là lớn tuổi, thế nhưng nàng biết lão già này cũng đã trên trăm tuổi, dù sao tuổi thọ nơi này thực trường (dài). Tuy bề ngoài trẻ trung nhưng lại mang một vẻ thành thục đáng tin cậy, đôi mắt lóe lóe tinh anh.
Lại một lão cáo già. Bất động thanh sắc dời đi tầm mắt Dạ Tuyết hơi hạ thân mình nhu nhược hô lên một tiếng:
-"Phụ thân hảo."
-"Ừm, Tuyết Nhi, đây là Khôn quản gia, đến, chào một tiếng." Dạ gia chủ vừa dứt lời, Phan Khôn liền tủm tỉm cười thân thiết.
-"Vị này là Dạ Tuyết tiểu thư đi." Khôn quản gia trước hết cất tiếng, hắn đánh giá trước mặt nữ hài tử.
Một thân thanh nhàn xanh ngọc làn váy hợp với đồ án lá trúc xanh xanh, tạo cảm giác thanh nhã, gương mặt mặc dù không quá xuất sắc cũng là thuộc dạng thanh tú, có chút nhu nhược, duy có đôi mắt đặc biệt sáng.
Đây là tam tiểu thư phế vật như trong lời đồn?
Hắn không biết nơi nào không thích hợp, nhưng hắn vẫn rất nghi hoặc, cảm giác không giống với những gì hắn nghĩ.
-"Khôn quản sự hảo. Nghe nói ngài cho mời tiểu nữ?" Dạ Tuyết "rụt rè" lên tiếng.
-"Đúng vậy tam tiểu thư, vừa mới Dạ gia chủ với ta vừa bàn bạc xong. Hôm nay ta đến để đưa sính lễ đồng thời hạn định thời gian đón dâu nạp thϊếp, liền là khi tiểu.."
-"Khoan đã, nạp thϊếp?" Dạ Tuyết biết rõ còn cố quay sang nhìn Dạ gia chủ mù mịt hỏi.
-"Phụ thân, chẳng phải mẫu thân nói là chính thê hay sao? Chuyện này là như thế nào?"
Nàng đôi mắt mờ hơi sương nước, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn nhiễm một tầng đau thương, không đợi Dạ gia chủ mở miệng, nàng quay sang ngước nhìn quản gia, uất ức thốt ra, giọng nàng run run:
-"Ta đường đường là tam tiểu thư Dạ gia, đích nữ, là hòn ngọc của phụ thân, Dạ gia so với bề dày lịch sử ngàn năm của Phan gia có thể Dạ gia không thể so sánh, nhưng xét trên mặt danh dự, Hoàng Thượng ngự ban phong hào cũng không phải chỉ để nghe. Một đích tiểu thư một gia tộc được Hoàng Thượng thân bút ngự ban danh hào lại làm thϊếp? Là Tể tướng phủ quá cao đến nỗi chướng mắt này danh hào ngự ban còn là bởi vì bản thân ta là cái phế vật cho nên Phan Diệp công tử chướng mắt?"
Quản Gia nghe câu đầu còn âm thầm nghĩ "xem như ngươi và Dạ gia thức thời" đến câu tiếp theo đã bắt đầu bối rối.
Này này, mặc dù cũng chỉ là một cái danh hào hữu danh vô thực thôi, nhưng cũng là Hoàng Thượng ngự ban nha. Phan gia cho dù lại quyền cao chức trọng, chung quy cũng là cẩu nô tài của hoàng đế.
Nếu để lọt câu này vào tai đế vương, hẳn là mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối, chẳng phải có câu "đa nghi nhất lòng dạ đế vương" sao?
Khôn quản gia âm thầm lau một giọt mồ hôi nhìn tiểu cô nương chưa được 12 tuổi trước mặt, nhìn nàng kiều tiểu thân hình như vậy lại nói ra những lời yếu ớt nhưng nội dung kinh người.
Hai câu hỏi của nàng trả lời như thế nào cũng không thỏa đáng, nếu là chướng mắt phong hào của hoàng thượng ngự ban thì phải là tội xem thường thánh dụ.
Mà nếu trả lời là Phan công tử chướng mắt Tam tiểu thư thì lại coi như hai gia tộc xé rách mặt, đừng nói vì sao Phan gia mắt cao hơn mũi lại có thể đồng ý hôn sự với một cái phế vật không thể tu luyện, là vì Vân phu nhân là bạn của Phan phu nhân??
Hừ, Phan gia không thèm để ý đến hạng tôm tép tiểu tam thượng vị ấy, nếu không phải là gia sản của Dạ gia...
Chưa kể Phan Diệp công tử là thiên tài trẻ tuổi, mới 15 tuổi đã đạt ngũ cấp chiến sĩ đó là bực nào thiên tư? Làm sao có thể để mắt đến này cái phế vật không thể tu luyện? Tất nhiên hắn chỉ dám nghĩ không dám nói ra ngoài.
Điểm quan trọng là Dạ gia mặc dù là thương nhân, nhưng đây cũng không phải thời đại sĩ-nông-công- thương, bây giờ thương gia là thành phần có tiếng nói không nhẹ trong giai cấp, mà Dạ gia đâu? Lượng gia sản kếch sù của Dạ gia cho dù là Phan gia cũng đỏ mắt nha..
Dạ gia cần Phan gia để leo lên địa vị cao, mà Phan gia tắc cần nguồn tài phú của Dạ gia để bành trướng thế lực mưu đồ việc lớn.
Mối quan hệ cộng sinh đôi bên lợi dụng lẫn nhau cùng có lợi.
Không để cho Khôn quản sự có thời gian tính toán, Dạ Tuyết đưa đôi mắt ẩn ẩn sắp rơi nước mắt xuống hai gò má khao khát nhìn phụ thân mình, giọng nàng bé nhỏ yếu đuối
-"Phụ thân, ngài sẽ không để cho nữ nhi chịu khuất nhục về làm thϊếp đi. Dạ gia tuy địa vị không bằng người nhưng chúng ta có thánh thượng đỡ đầu, ta là người nữ nhi, là đích nữ, đích nữ Dạ gia sao có thể làm thϊếp.."
Nàng đứng đó gầy nhỏ thân mình cô linh linh làm Dạ gia chủ tâm sinh áy náy, dẫu sao nàng cũng là một tay hắn nuôi lớn cho dù nàng không phải là..nghĩ vậy ánh mắt hắn hiếm có được một tia từ ái.
Đúng vậy, Tể tướng phủ thì tính sao? Hắn bây giờ địa vị không cao nhưng cũng không tính thấp, hắn lại có tiền, tể tướng chê miếng thịt trước cửa miệng, vậy để cho người khác đi. Nghĩ vậy ánh mắt hắn kiên định hơn.
Quản gia thấy vậy thầm kêu một tiếng không ổn. Nhanh chóng bước lên một bước ánh mắt mang tia tìm tòi lia qua Dạ Tuyết, thấy nàng rụt thân mình lại thì không khỏi lắc đầu, xem ra là mèo mù vớ cá rán, hẳn là ai dạy nàng nói đi, xem ra Dạ gia là có tính toán, hắn phải cẩn thận mới được.
-"Dạ gia chủ, lão gia có dặn nếu ngài không đồng ý cửa hôn sự này vậy ta mạn phép thay lão gia lão phu nhân xin gửi lại ngài cái này ạ." Hắn lấy ra từ một chiếc hộp gỗ một chiếc thẻ trình lên. Dạ Tuyết nhìn thấy cười lạnh, uy hϊếp sao? Trả lại thϊếp canh? Ah, nàng cầu còn không được.
Dạ gia chủ nhìn thấy thϊếp canh có chút do dự, Dạ Tuyết lại nhanh hơn một bước,rơi nước mắt ủy khuất nói:
-"Xem ra ngay từ đầu Phan gia là đã chướng mắt Dạ gia phế vật như ta, đã chuẩn bị sẵn thϊếp canh trả lại, cớ sao còn một phen nhục nhã ta đích nữ Dạ gia cúi đầu làm thϊếp" đoạn, nước mắt trào ra, nàng nhanh chóng bước đến cầm lấy thϊếp canh từ trong tay quản sự, hạ phúc thân mình nước mắt đầy mặt nghẹn ngào
-"Phụ thân, nữ nhi có lỗi, là nữ nhi vô dụng để hôm nay người đến cửa vũ nhục Dạ gia ta, hôm nay trước mặt phụ thân ta hổ thẹn, nếu đã Phan gia chướng mắt phế vật như ta, vậy lui hôn đi."
-"Phụ thân, nữ nhi mệt mỏi, nữ nhi cáo lui được chăng?" Dạ Tuyết hai mắt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn Dạ gia chủ.
Dạ gia chủ nhìn nữ nhi của mình bị uất ức, cũng ẩn ẩn áy náy, phất tay áo ra hiệu cho nàng về phòng.
Dạ Tuyết cúi đầu lầm lũi đi, không ai biết bên dưới làn nước mắt kia, môi đỏ khẽ cong.
Quản gia trân trối nhìn Dạ Tuyết ôm lấy thϊếp canh đi mất tăm mất tích, chưa kịp hồi hồn bởi lời nói kia của Dạ Tuyết, vội vã muốn tiến lên giải thích Dạ gia chủ lại lên tiếng
-"Quản sự, hôn sự này cứ như vậy lui đi, Dạ gia ta mặc dù không bằng Tướng phủ, suy cho cùng ta cũng đau nữ nhi, nàng, sẽ không làm thϊếp." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài để lại một mình quản sự trợn mắt khó hiểu trong phòng.
Này này, khôg hợp lí nha, mọi chuyện sao không giống như kế hoạch?
Theo kế hoạch, nếu Dạ gia còn chần chừ không chịu làm thϊếp, hãy giả vờ trả lại thϊếp canh lui hôn, nhất định Dạ gia vì nịnh nọt Phan gia trèo lên địa vị cao sẽ đồng ý.
Hết thảy kế hoạch là như vậy, chỉ vì một hai câu của tam tiểu thư bị hỏng cả..
Này,bảo hắn khi về như thế nào giao phó với gia chủ a. Khôn quản gia khóc không ra nước mắt.
Kì thật nguyên văn kế hoạch trên thành công mĩ mãn, dưới áp lực địa vị và lòng tham trèo cao, Dạ gia chủ chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý, nay Dạ Tuyết xuyên qua là tuyệt không thể nào để người sắp đặt chuyện hôn nhân của mình, nên nói, Phan gia là hôm nay đi ra cửa không xem ngày hoàng đạo đi.