Ninh Mông quả quyết đẩy cậu ra, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Xin hãy kiềm chế.”
Thẩm Dạng tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn cô.
Ninh Mông ngồi trên ghế sô pha với ý chí sắt đá, cô khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta phải thỏa thuận ba điều.”
Cậu bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn cô như thể không rành thế sự vậy: “Thỏa thuận ba điều là gì?”
Ninh Mông cố gắng kiềm chế bản thân không cúi xuống nhìn cậu, nếu không khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung và ngây thơ của cậu, cô sẽ không nhịn được tâm viên ý mãn, đánh mất lý trí. Đặc biệt là bộ dáng khi cậu dựa vào cô như thế này, cô sẽ có ảo giác rằng cậu là một chú chó lớn, cô thật sự muốn sờ vào cậu.
Ninh Mông ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn thẳng và nói: “Đầu tiên, dù làm việc gì thì cậu cũng phải đặt việc học lên hàng đầu.”
“Được.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Mông nói thêm: “Thứ 2, tôi có thể cho phép cậu đến tìm tôi, nhưng cậu không thể để người khác biết rằng cậu đến tìm tôi.”
Lần này cậu lại nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Không có lý do gì.” Vẻ mặt của Ninh Mông vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét, tất nhiên là bởi vì cô không muốn bị người khác nói là trâu già gặm cỏ non!
Thẩm Dạng không hỏi thêm nữa mà ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi đã biết.”
“Thứ 3…” Ninh Mông hắng giọng, cuối cùng vẫn nhìn vào khuôn mặt của cậu: “Nếu một ngày nào đó cậu thấy trò chơi tình ái này không còn thú vị nữa, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“Chị cảm thấy... Tôi chỉ đang chơi một trò chơi sao?” Mắt cậu hơi loé một cái, tầm mắt nhìn cô quá tập trung khiến cho nó có chút quỷ dị.
Ninh Mông suy nghĩ hoàn toàn có lý trí: “Dù sao cậu cũng chưa thành niên, cũng chưa đi sâu vào thế giới này, cũng chưa quen biết nhiều người, việc cậu ảo tưởng về tình yêu vì tò mò là điều bình thường, nên tôi không loại trừ khả năng cậu đang ảo tưởng.”
“Nếu như tôi thật sự đang ảo tưởng... Thì chị vẫn nguyện ý lãng phí thời gian với tôi sao?”
“Đây không phải là lãng phí thời gian.” Ninh Mông giải thích: “Tôi phải thừa nhận, tôi không hề chán ghét cậu tiếp cận. Quả thật, tôi không biết tôi có ấn tượng tốt với cậu có phải chỉ vì cậu còn trẻ, hứng thú với việc đó hay không? Có thể cậu đang ảo tưởng về tình yêu nên nếu một ngày nào đó cậu gặp được người mình thật sự thích và muốn kết thúc trò chơi tình yêu cún con này thì tôi sẽ ủng hộ cậu rời đi.”
Thẩm Dạng vẫn không nhúc nhích hai ba giây mới từ từ đứng lên, cậu thay đổi tư thế khiến cho Ninh Mông phải ngẩng đầu nhìn, sau đó cô cảm nhận được một luồng áp lực.
Cậu gọi cô: “Mông Mông.”
Sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô căng thẳng không thể giải thích được, dường như người trước mặt không còn là thiếu niên trẻ nữa mà là một người đàn ông trưởng thành.
“Cho dù chị coi đây là một trò chơi...” Cậu từ từ cúi xuống, đưa tay sờ lên sườn mặt của cô, khi tay cậu trượt đến một bên cổ cô, đầu ngón tay cậu lại chạm vào xương quai xanh của cô. Dường như hài lòng khi cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô, giọng nói lười biếng mệt mỏi của cậu vang lên bên tai cô: “Tôi cũng tuyệt đối không bao giờ để trò chơi này kết thúc.”
Hơi thở ấm áp của cậu khiến cô vô thức run lên.
Cậu lại hơi cúi đầu và đặt một nụ hôn ấm áp lên trên chiếc cổ mịn màng của cô.
Ninh Mông sững sờ.
Cậu đã men theo làn da trắng nõn trên cổ cô lên, mò mẫm đến bên tai cô, nhẹ nhàng cắn vào vành tai đáng yêu kia của cô.
Chết tiệt!
Cậu học kiểu lãng mạn trong tiểu thuyết ngôn tình này ở đâu thế?
Ninh Mông theo bản năng đưa tay muốn đẩy cậu ra nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, khi cô giơ tay lên, cậu cũng tìm được môi cô, với sự bốc đồng và liều lĩnh của một thiếu niên trẻ, cậu liều lĩnh không màng tất cả đẩy nụ hôn sâu hơn.
Nhịp tim của Ninh Mông tăng nhanh, cậu dùng một tay bảo vệ đầu cô, đè cô xuống ghế sô pha mềm mại, mà bàn tay cô định đẩy cậu ra đã trở nên yếu ớt vo lực đang đặt lên trên ngực cậu.
Cậu hôn mà không hề có chút kỹ thuật đáng nói nào, nhưng nó vẫn kí©h thí©ɧ hormone trên khắp cơ thể cô.