Đêm nay trăng sáng sao đầy trời, dải ngân hà rực rỡ. Màn đêm như tấm lụa mực tuyệt phẩm lưu động muôn ánh sắc, bao trùm cả ngọn núi Ngọc Tạo.
Gió mát thoảng qua, biển cây trên đỉnh núi phát ra âm thanh xào xạc, tạo thành làn sóng xanh rì cuồn cuộn. Bóng cây trùng điệp giương nanh múa vuốt chiếu trên mặt đất như trăm quỷ đi đêm.
Chim thú giấu kín tung tích, chỉ để lại một khoảng không tĩnh mịch yên ả.
Thế nhưng rất mau sau đó, khoảng yên ả này bị đánh vỡ.
Một thân ảnh xanh ngọc từ biển cây tung bay lên bầu trời, thân người nàng cao gầy như đoạn trúc biếc, làn da trắng hơn tuyết mang chút bệnh trạng, đôi chân giẫm lên hai luồng khói đen, mà nhìn kĩ sẽ nhận ra là hai con quỷ to lớn vạm vỡ với khuôn mặt xanh tím âm u đáng sợ.
Nàng đạp lên bả vai rắn chắc của chúng nó, hai quỷ nâng người nàng thận trọng bay trên không.
Mượn màn đêm tối, Chúc Thải Y lần thứ hai đi tới vách đá, tiếp tục chuyện ban sáng chưa hoàn thành: lấy kiếm.
"Tôn thượng, ta xuống dưới đó phải không?"
Tên quỷ phía chân trái cúi xuống nhìn dưới vực, những áng mây ban ngày che khuất tầm nhìn giờ lại bịt kín tầng tầng lớp lớp bóng đen.
"Đợi một chút." Chúc Thải Y từ tay áo lấy ra hai viên đan dược ban sáng Vân Bích Nguyệt đã đưa, nuốt xuống rồi điều động hơi quỷ che phủ toàn thân, "Được rồi, đi xuống đi!"
Hai quỷ đồng thanh: "Vâng", lao nhanh như con báo từ đỉnh núi xuống.
Chúc Thải Y thuận lợi băng qua tầng mây mịt mù. Bóng tối phía dưới há miệng lớn sâu hun hút, phun ra cuồng phong mãnh liệt như trận gió chặn đứng muốn đánh ngã thân thể nàng, hòng khiến nàng quay trở về.
Gió trên đầu ra sức quật xuống, tiếng gió rít gào ập tới. Hai bên một bước cũng không nhường, nàng tiến thoái lưỡng nan neo lại giữa không trung.
Gió xoẹt như đao thổi đến phát đau hai má nàng, bên tai ngoài tiếng vù vù ảo não như ruồi nhặng vang lên thì không thể nghe thấy gì khác. Mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung, thanh sam như lá cờ phần phật lay động.
"Phá gió!" Chúc Thải Y quát lớn. Gió liền không kiêng nể luồn vào cổ họng, nàng lại ho khan một trận.
Gào!!!
Khuôn mặt hai quỷ dưới chân nghiêm lại, rít một tiếng tới tận trời, cơ bắp hai cánh tay căng nở chừng gấp hai. Một tay bảo vệ Chúc Thải Y không để nàng rơi xuống, tay còn lại vung móng sắc túm chặt trận gió, xé rách cơn gió đang lao tới trước mặt, mở ra một con đường.
Bọn họ vừa gạt gió vừa lao xuống cho tới khi chạm đến mặt đất, cuồng phong cuối cùng cũng ngưng lại, tiếng vù vù bên tai dần dần biến mất.
Hai quỷ quỳ gối trên đất, Chúc Thải Y từ trên vai chúng bước xuống, bàn chân thực sự giẫm lên mặt đất mới an tâm.
Nàng ngẩng đầu quan sát khắp nơi, Trầm Kiếm Uyên chân thực hiện ra ngay trước mắt.
Hẻm núi sâu hẹp dài hình trăng lưỡi liềm, cỏ cây thưa thớt xác xơ, lởm chởm nhiều tảng đá hình thù kỳ quái. Mặt trước tựa vào vách đá cheo leo dựng đứng của núi Hoàng Tràng, phía sau là thác nước Cửu Thiên treo cao trên sườn núi Xích Đà. Thác nước chia thành chín dòng suối róc rách chảy không ngừng xuống hẻm, dưới đáy nước tôm cá tung tăng bơi lội.
Chúc Thải Y đi men theo dòng nước, hai quỷ một trái một phải đảm đương hộ vệ.
Ven đường từng thanh kiếm vô chủ bám bụi nằm trong vỏ, yên ắng cắm vào khe đá, dựng thành từng tấm bia kiếm lổn nhổn thê lương.
Chúng nó dừng chân trong năm tháng dằng dặc, cô tịch chờ đợi. Chờ mong có người tới phủi đi lớp bụi trên vỏ, rút lưỡi gươm dài ba thước lên, mang chúng trở lại thiên địa rộng lớn, tiếp tục một phen hào phách khí thế khuấy động mưa gió tam bành.
Thái Vi kiếm của nàng hẳn là đang ở trong đó.
Thế nhưng Chúc Thải Y sải bước khắp cả Trầm Kiếm Uyên lần nữa, vẫn không nhìn thấy thanh cổ kiếm quen thuộc.
Lòng Chúc Thải Y lặng lại, nàng đã rời khỏi Khuyết Dương tông hơn năm trăm năm. Quãng thời gian ấy có nhiều người vô kể xuống vực chọn kiếm, hẳn là Thái Vi đã sớm nhận người khác làm chủ.
Nếu như đã vậy thì không còn cách nào nữa. Linh kiếm một khi đã cùng người ký kế ước chủ tớ, trừ phi người đó tiêu vẫn, nếu không sẽ không bao giờ đổi chủ.
Nghĩ tới khả năng này, Chúc Thải Y khó nén được phiền muộn. Dù sao cũng là bội kiếm bầu bạn cùng nàng trăm năm sinh thời. Thái Vi đối với nàng không chỉ là vũ khí kề tay, mà còn là đồng bọn trải qua vô số lần sinh tử, nàng thật sự có luyến tiếc nó.
Hai quỷ nhận thấy cảm xúc nàng chùng xuống, bèn vội an ủi nói: "Tôn thượng, tiệc rượu nào rồi cũng có lúc tàn, thế sự chung quy chẳng lâu dài. Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, không có được cũng là duyên phận, ngài không cần quá lưu tâm."
"Đúng ạ! Đúng ạ! Người xưa nói đúng, cũ không đi, mới không đến. Nơi này nhiều kiếm như vậy, ngài lấy thêm một thanh nữa là được!"
Chúc Thải Y lắc đầu: "Thái Vi là thần binh tuyệt thế mà
tiên kim thượng cổ [1] đúc nên từ
vẫn thạch [2]. Linh kiếm thông thường sao có thể sánh bằng, ta đi tìm nơi nào một cái nữa đây?"
[1] Nguyên văn: 上古金仙.Kim tiên: cảnh giới cao nhất của Đạo Tiên, sống mãi không chết, vĩnh viễn không luân hồi.Thượng cổ: thời xa xưa của Trung Quốc, trước khi có ghi chép sử sách.[2] Nguyên văn: 殒铁. Vẫn thạch là phần còn lại của thiên thạch bị cháy mất một phần khi bay vào trái đất, chứa hàm lượng sắt cao.Sau cùng thở dài: "Bỏ đi, có lẽ duyên phận đã hết, không thể cưỡng cầu. Chúng ta về thôi!"
Vừa tính quay lại lối cũ, tên quỷ bên trái bỗng nhiên quay người, chỉ vào dòng suối nhỏ chảy ra từ khe đá, mặt lộ vẻ cảnh giác: "Tôn thượng, khe suối có gì đó!"
Chúc Thải Y nhìn sang. Dòng nước vốn trong veo lại trôi nổi đầy tôm cá, thân cá dập dềnh bị mổ bụng xé ruột, lộ ra nội tạng máu me nhầy nhụa cùng trứng cá xanh vàng. Tơ máu ngấm vào nước như khuấy mực đen dưới đáy, chầm chậm nhuộm đỏ cả khe suối.
Mặt nước bọt khí ùng ục không ngừng, càng ngày càng nhiều, càng nhiều càng mãnh liệt - tiếp đó "rào" một cái. Cột nước cao hai mét vọt lên từ bề mặt, có thứ gì đó vừa sộc ra từ đáy suối.
Ngay sau đó tiếng coong xé rách khoảng không, một mũi kiếm cổ hướng xuống đứng trên mặt đất, cản đường Chúc Thải Y.
Chúc Thải Y lẳng lặng nhìn nó, đây không phải Thái Vi mà là một cổ kiếm nàng chưa từng thấy qua.