Đại phu phải có trách nhiệm với người bệnh; tra nam xuất hiện rồi.Lửa giận ngút trời sục sôi, hơi quỷ quanh người Chúc Thải Y vô tình tản ra.
Trong thân thể Biển Thu Song, linh hồn Quỷ Vương như ẩn như hiện, bất kham muốn lộ ra chân thân.
Cả đoạn đường muông thú khắp núi đều bị luồng sát khí bức người làm kinh hãi chạy toán loạn.
Chỉ duy nhất một mình Vân Bích Nguyệt hoàn toàn không hề hay biết.
Nàng khẽ ngâm nga giai điệu dân gian vui tươi không biết tên, tự do băng qua giữa rừng như cơn gió. Cỏ cây xung quanh giống từng đợt dư ảnh xoẹt qua trước mắt, cảm giác còn nhanh và thích hơn ngồi tàu lượn qua núi ở kiếp trước.
Rừng cây phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng gà gáy lanh lảnh.
Một con gà trống lớn xù lông vũ đa sắc với cái đuôi xanh thẫm vọt nhảy trên cao, đôi cánh phành phạch vẫy chào nghênh đón trước mặt Vân Bích Nguyệt, hai chân như móc câu đạp lên mũi nàng rồi leo lêи đỉиɦ đầu, cái mỏ tựa đầu kìm lao về phía Chúc Thải Y ở sau như muốn mổ vào mắt nàng.
Chúc Thải Y đang đắm chìm trong sát ý chợt bừng tỉnh bởi tiếng gà, nàng khôi phục tinh thần nhìn đầu gà đang đâm thẳng tới, giơ tay cho một chưởng.
Bốp!
Gà trống lớn lảo đảo một cái từ đỉnh đầu Vân Bích Nguyệt ngã xuống, rơi đến giữa chừng lại vẫy vùng bay lên, vung móng gà quào lên mặt Chúc Thải Y.
Nhưng chưa đợi nó đυ.ng được tới Chúc Thải Y, một cánh tay mảnh khảnh mà có lực đã nắm lấy cổ nó.
Tay trái Vân Bích Nguyệt nhấc đầu gà, dạy dỗ một phen: "Ta biết ta không đúng khi đem ngươi lên núi hái thuốc nhưng lại quên mất ngươi. Nhưng không phải ngươi vẫn theo kịp đó sao? Với cả có giận ta thì kiếm ta, trút lên bệnh nhân ta làm gì? Làm gà cũng không thể nhỏ mọn như thế!"
"Gà ngươi nuôi sao?" Chúc Thải Y hỏi.
Sau màn náo động ban nãy, hỏa khí trong nàng cũng biến mất, một lần nữa khôi phục lý trí tiếp tục yên phận làm tổ trên vai Vân Bích Nguyệt, diễn vai người bệnh.
Vân Bích Nguyệt quay đầu nhìn nàng: "Có dọa đến ngươi không, đây là Mão Nhật Tinh Quan, linh thú ta nuôi. Đừng nghĩ nó chỉ là con gà, nó có thể hiểu người đấy, chỉ là tính tình hơi tệ chút."
Chúc Thải Y gật đầu cười: "Đúng là rất hiểu người." Còn biết bảo vệ chủ, vừa phát giác được sát khí của nàng đã dũng cảm liều mình xông lên.
Chỉ là đáng tiếc nha, chủ nhân ngươi thật hồ đồ.
Chúc Thải Y nhướn mày như khıêυ khí©h gà trống lớn, phảng phất nói: Ta muốn ăn chủ nhân ngươi đấy, ngươi làm khó dễ được ta sao?
"Cục cục cục!!!"
Gà trống lớn nhìn chằm chằm Chúc Thải Y, móng vuốt đạp tung muốn lao tới mà bị Vân Bích Nguyệt nắm cái cổ không thể động đậy, chỉ có thể không cam lòng khàn họng kêu loạn.
Vân Bích Nguyệt vuốt lông nó: "Ngoan, đừng kêu nữa, buổi tối ta nấu món ngon cho ngươi."
"Cục cục cục! Cục cục cục!"
"Ây dà! Càng dỗ ngươi càng thái độ đúng không? Nếu không im tối nay ăn gà nướng!"
Gà trống lớn cuối cùng cũng ủ dột, buông thõng cái đầu bất động. Thế nhưng hai mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Chúc Thải Y, cảnh giác nhất cử nhất động của nàng.
Chúc Thải Y cười người gặp họa, hai tay vòng bên cổ Vân Bích Nguyệt hơi thả ra, rốt cuộc không xuống tay nữa.
Về tới nội uyển Khuyết Dương tông, hai người nhanh chóng quay lại nơi ở, thay y phục sạch sẽ xong xuôi rồi hội họp ngoài điện.
Yến hội đã bắt đầu được một lúc, khắp nơi lụa hồng bay múa, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Nội điện tiếp khách, tiếng chúc mừng, thanh âm cạn chén không dứt xuyên qua cửa điện đóng kín lọt vào tai Chúc Thải Y và Vân Bích Nguyệt.
Các nàng đến đã muộn.
Vân Bích Nguyệt đẩy cửa điện, cửa lớn kéo ra tiếng "kẽo kẹt" nặng nề đánh vỡ bầu không khí vui mừng bên trong.
Ai nấy như trúng định thân phù, tức khắc lặng im như tờ. Hàng trăm còn mắt đổ dồn về cánh cửa, hai nàng trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của yến hội.
Vân Bích Nguyệt
mặt không đỏ tim không đập [1], một đường kéo Chúc Thải Y mặt không đổi sắc vấn an quan khách đang ngồi.
[1] Nguyên văn: 不红心不跳. Ý chỉ sự bình tĩnh, không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhắc tới vẻ ngoài đầy điềm tĩnh của một người trong hoàn cảnh cụ thể. Trên mặt bọn họ thoáng hiện chút gượng gạo. Nhưng cũng không thể không gắng giả vờ cười đáp lễ nàng, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chúc Thải Y nhìn những người này, có vài gương mặt già đã từng quen thuộc: Tây Thừa Sơn Linh Bảo các các chủ Chung Trường An, Mao Sơn tông Phù Chân Nhân, Thượng Thanh cung Vô Thủy thiên sư...đều là bậc đạo tôn trưởng lão nổi danh lừng lẫy giới tu tiên.
Có vài gương mặt mới nhưng cũng tu vi phi phàm, hẳn là nhân tài mới nổi những năm gần đây.
Trừ Lĩnh Sơn Nam Phong và Đan Hoa Ngoại Cung trước giờ ở ẩn không tới, còn lại các chưởng môn đạo phái lớn đều có mặt.
Có thể thấy rõ đám hỏi lần này của Khuyết Dương tông và Thiên Hộ Trang đã thu hút sự chú ý không nhỏ trong toàn bộ giới tu tiên.
Trong đám người, Chúc Thải Y thoáng nghe thấy tiếng sư tỷ Doãn Vô Hoa đang thấp giọng gọi nàng.
Nàng nhìn về phía thanh âm, Doãn Vô Hoa ngồi ở bàn tiệc bên phải vẫy tay với nàng.
Bên đó đều là chỗ ngồi của đệ tử Thiên Hộ Trang.
Vân Bích Nguyệt đi cùng Chúc Thải Y dĩ nhiên cũng nghe được. Nàng đang lo tìm một vòng không thấy chỗ ngồi, vừa nhìn phía Thiên Hộ Trang còn chỗ trống bèn không chút do dự theo Chúc Thải Y ngồi vào.
Thấy nàng thản nhiên ngồi xuống, tất cả đệ tử Thiên Hộ Trang đều sợ ngây người.
Tuy rằng qua đêm nay Khuyết Dương tông và Thiên Hộ Trang được xem là người một nhà, nhưng dù sao môn phái cũng khác biệt.
Nàng một người đệ tử Khuyết Dương tông không ngồi cùng môn đồ nhà mình, mà lại tụ một bàn với Thiên Hộ Trang, thực không hợp quy củ.
Mấy người Khuyết Dương tông bên kia dường như đã sớm chẳng lấy làm lạ với hành động không hợp lẽ thường của Vân Bích Nguyệt, bọn họ vẫn trò chuyện uống rượu như cũ, không một ai để ý tới bên này.
Nhưng Tư Mã Diễn trang chủ Thiên Hộ Trang là cái người rất nặng quy phép, hôm nay là ngày đại hỉ của con gái hắn, hắn không thể khoan thứ cho chuyện có người làm loạn ở nơi này.
Thế là hắn bèn nở nụ cười với Vân Bích Nguyệt, nói bóng nói gió: "Đa tạ sư điệt Vân Bích Nguyệt đã đưa đệ tử phái ta tới đây, ngươi có thể về chỗ nghỉ ngơi được rồi."
Tư Mã Diễn với tông chủ tiền nhiệm Khuyết Dương tông tức sư tôn của Chúc Thải Y ngang hàng nhau, gọi một tiếng "sư điệt" cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vẫn có chút thâm ý sâu xa lấy bối phận ra đè người.
"Đa tạ trang chủ quan tâm, không mệt, không cần nghỉ."
Chúc Thải Y cũng không biết Vân Bích Nguyệt là ngốc thật hay giả ngốc, nàng nói một câu khiến Tư Mã Diễn nghẹn ứ họng quay về, mông dính trên ghế không xê dịch cũng không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người xung quanh, tự mình gắp đồ rồi ăn, rượu rót liền uống, không chút khách khí.
Tư Mã Diễn tức đến trừng mắt râu thổi phì phì, cuối cùng cũng không nói gì, rõ ràng là mắt không thấy tim không phiền, rời chỗ đi kính rượu trưởng môn môn phái khác.
Chúng đệ tử Thiên Hộ Trang cúi đầu, ai nấy tự ăn không người hé một lời.
Chúc Thải Y vừa định gắp một đũa, bỗng chợt bị Vân Bích Nguyệt chìa tay chặn lại.
Trước ánh mắt nghi hoặc của nàng, Vân Bích Nguyệt kiên trì giải thích: "Ngươi là người bệnh phải kiêng, mấy món cay này không được ăn!" Nói rồi liền bưng hết tất tật
gà xáo cay, bò xắt sợi xào ớt, đậu phụ sốt cay [2] trước mặt Chúc Thải Y về chỗ mình.
[2] Nguyên văn: 辣子鸡, 青椒炒肉, 麻婆豆.Chúc Thải Y vươn đũa về phía cá chép hấp bên cạnh, nghĩ thầm món này không cay, có thể ăn đi!
Kết quả vẫn bị Vân Bích Nguyệt bưng đi.
Vân Bích Nguyệt: "Người bệnh không những kiêng cay mà còn phải kiêng tanh, với cả cá là đồ gây dị ứng, càng không được ăn."
Chúc Thải Y đành gắp những món còn lại.
Sau đó.....
"Này quá dầu mỡ, không được ăn."
"Cái này hàn tính cao, không được ăn."
"Món này có vỏ quế, cũng không được ăn."
Cuối cùng, Chúc Thải Y nhìn trước mặt một đĩa cơm trắng và khay rau cải xào không, cam chịu thở dài, ăn từng miếng từng miếng nhạt như nước ốc.
Quỷ Vương là quỷ vốn sẽ không thấy đói, nhưng nàng dùng chung tri giác với thân thể này, tu vi Trúc Cơ kỳ không thể
tích cốc [3], vẫn cần thức ăn phàm nhân.
[3] Nguyên văn: 辟谷. Hành động không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.Nhưng nàng không hiểu, Vân Bích Nguyệt là Kim Đan kỳ đã có thể tích cốc, vì sao lại vẫn chấp nhất với đồ ăn như thế?
Yến tiệc này đều là các cao thủ trên Kim Đan kỳ, nay vì mừng hỷ sự nên mới chén không rời tay, trên thực tế bọn họ đều chưa mấy động tới cao lương mỹ vị trước mặt.
Trái lại Vân Bích Nguyệt lại ăn ngon hơn bất kỳ người nào ở đây, những món bưng đi từ chỗ Chúc Thải Y đều vào bụng của nàng.
Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Chúc Thải Y, Vân Bích Nguyệt vẫn nghĩ nàng còn để ý chuyện thức ăn bị lấy, thề thốt nói: "Tin tưởng ta, đều vì tốt cho ngươi, người mắc bệnh lao kỵ nhất đồ chua cay. Ngươi đã là bệnh nhân của ta, ta phải có trách nhiệm với ngươi."
Nói rồi tiếp tục vùi đầu ăn uống no nê.
Doãn Vô Hoa không nhịn được sát lại bên tai Chúc Thải Y, cố gắng hạ giọng hỏi nàng: "Này! Sao ngươi lại đưa nàng tới đây?"
Chúc Thải Y giấu chuyện sau núi, chỉ nói mình muộn phiền nên ra ngoài hít thở không khí, bệnh cũ tái phát được Vân Bích Nguyệt đi ngang qua cứu một mạng.
Doãn Vô Hoa đỡ trán, ca thán một trận: "Ngươi nha ngươi! Ngươi không biết? Nàng là sư muội của tông chủ Khuyết Dương tông, hai người đó từng qua lại một thời gian, là tình địch của đại sư tỷ chúng ta. Ngươi lại dẫn nàng tới đây, rảnh rỗi sinh nông nổi sao?"
"Ôi trời, đó chẳng phải là những chuyện
thóc mục vừng thối [4] cũ rích rồi hay sao? Ta với tông chủ hiện giờ chỉ là quan hệ huynh muội đơn thuần, các ngươi đừng đồn linh tinh!" Vân Bích Nguyệt chợt đáp.
[4] Nguyên văn: 陈芝麻烂谷子. Chỉ những chuyện vụn vặt nhạt nhẽo, tầm thường, lỗi thời.Xem ra mấy lời của Doãn Vô Hoa vẫn không tránh lọt vào tai Vân Bích Nguyệt.
Doãn Vô Hoa thấy mình nói sau lưng bị đương sự phát hiện tại trận, liền dứt khoát không giấu giếm nữa, trực tiếp nói: "Thế nhưng người người các đại môn phái đều truyền tai nhau hai ngươi
tình không chia lìa [5], có thể là giả sao?"
[5] Nguyên văn: 俩余情未 (Hán Việt: lưỡng dư tình vị). Chỉ hai người yêu nhau vì một lý do nào đó phải xa nhau, nhưng lòng vẫn hướng về nhau.Vân Bích Nguyệt bĩu môi: "Ta mới là đương sự, là thật hay giả ta có quyền lên tiếng nhất, người ngoài chỉ là tin vịt, đừng tin lời đồn đừng truyền tin đồn."
Từ xưa nàng đã rất ghét nam chủ Trang Vô Tướng cái người hay ra vẻ đạo mạo, xuyên qua rồi nàng lập tức cách xa hắn. Năm mươi năm đến cả đơn độc nói một lời với hắn cũng không, vì để có thể hoàn toàn vạch ra ranh giới, chẳng ngờ lời đồn ái muội các kiểu giữa hai người vẫn chưa từng dứt.
"Thật sao?" Chúc Thải Y trầm lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, lẳng lặng nhìn nàng.
Vân Bích Nguyệt phát thệ: "Ai nói điêu người đó là tiểu cẩu!"
Doãn Vô Hoa hừ nhẹ một tiếng: "Nói là như vậy chứ ai biết lòng ngươi nghĩ gì? Miệng nói chỉ là quan hệ huynh muội, sau lưng lại hận không thể quậy tung hôn sự, suy tính ép sư tỷ chúng ta phải rời đi để chính mình và tông chủ sư huynh
song túc song tê [6]
."
[6] Nguyên văn: 双宿双栖. Giải nghĩa: sống chung một nhà, ngủ chung một giường. Miêu tả một cặp vợ chồng sống và làm việc cùng nhau, cùng chăm sóc và hỗ trợ lẫn nhau.Vân Bích Nguyệt nói: "Chẳng hề, may nhờ đại sư tỷ nhà ngươi, ta mới có thể rời khỏi bể khổ, thoát khỏi tra nam. Ta thập phần vô cùng cảm tạ nàng! Nguyện chúc nàng và đại sư huynh lâu lâu dài dài, vĩnh viễn không chia lìa!"
Doãn Vô Hoa thắc mắc: "Tra nam là cái gì?"
Vân Bích Nguyệt đang định giải thích, sau lưng chợt truyền đến một tiếng khẽ gọi: "Sư muội!"
Vân Bích Nguyệt giật mình cả người, quay đầu nhìn, không biết Trang Vô Tướng đã đứng phía sau nàng từ khi nào, thân hình cao lớn mặc y phục tân lang đỏ sẫm, tay phải cầm chén rượu, mặt chứa ý cười.
"Ây! Sư huynh tới khi nào nha? Chẳng báo trước với ta một tiếng." Vân Bích Nguyệt khoác lên chiêu bài cười giả, mắt sáng cong cong, nhưng đáy mắt lại hiện lên bóng ma né người ngàn dặm.
Trang Vô Tướng không chút để ý, chỉ nâng chén rượu trong tay: "Nhận lời chúc phúc của sư muội, kể từ ngày hôm nay ta và đại tiểu thư Tư Mã nhất định lâu lâu dài dài, vĩnh viễn không chia lìa."
Nói rồi uống cạn chén rượu.
Vân Bích Nguyệt hiểu rằng hắn chỉ nghe được nửa câu đầu bèn yên tâm, cũng cầm chén cạn đáy, chỉ mong đối phương mau chóng rời khỏi tầm mắt của nàng.
Thế nhưng Trang Vô Tướng cố tình không rời, hắn lại rót đầy một chén, nhìn sang Chúc Thải Y đang ngồi cạnh Vân Bích Nguyệt: "Không hay vị sư muội này xưng hô thế nào?"
Từ lúc Trang Vô Tướng xuất hiện, ánh mắt Chúc Thải Y liền trở nên lạnh xuống.
Nàng cắn chặt răng, ở dưới bàn nơi mọi người không nhìn thấy, bàn tay phải đặt lên đùi, năm ngón tay nắm chặt đầu gối, hòng từng chút trấn an lại hận ý đang sùng sục trong lòng.
Giây lát sau đôi lông mày khẽ giãn nhẹ, đồng tử trong veo hiện lên một tia ảm đạm, nhàn nhạt đáp: "Đệ tử trưởng lão Thiên Hộ Trang Nhạc Tây Hoành, Biển Thu Song ra mắt Trang tông chủ."