Quỷ Vương áo đỏ rốt cuộc cũng bộc lộ chân thân. Nàng cầm kiếm từng bước từng bước tới lại gần Khưu Nghi, nhịp bước ung dung như đang đi dạo quanh sân nhà.
"A a a a tay...tay của ta......" Nàng lướt qua tên nam đệ tử bị mất tay, người nọ còn đang rên kêu thống khổ, cơ bắp toàn thân co giật vì mất quá nhiều máu.
Các đệ tử ở đây bởi chuyện xảy ra thình lình mà hóa đá, không một ai dang tay cứu viện hắn.
Chúc Thải Y khinh bỉ tột độ liếc hắn một cái: "Ồn ào!" Cái đồ dơ bẩn này cũng dám đυ.ng vào nàng? Đáng chết!
Ánh sáng đỏ tươi lưu chuyển dập dờn quanh Xích Uyên, nhát kiếm thứ hai chém xuống cắt đứt yết hầu hắn. Hắn trợn to hai mắt vẫy vùng một hồi, cuối cùng gục đầu xuống, không còn bất kỳ tiếng động nào.
Tận mắt thấy đồng môn bị gϊếŧ, ai nấy đều kinh hoàng và khϊếp sợ đến tột cùng.
"Nàng...nàng gϊếŧ Thời Tiềm rồi!"
"Có ma! Biển Thu Song bị ma nhập rồi!"
"Khuyết Dương tông chẳng phải có Đại trận thủ sơn sao? Tại sao lại có ma ở đây?"
"Mau! Mau đi tìm trang chủ!"
Tình thế lại rơi vào hỗn loạn.
Trái tim Khưu Nghi đập như trống sấm. Nàng cảm nhận được uy lực vô cùng áp bức tản ra trên người Chúc Thải Y, sức ép còn mạnh mẽ hơn nhiều so với hai vị Đại Thừa kỳ cha nàng và trang chủ. Đối mặt với đối thủ đáng sợ như vậy, nàng tuyệt đối không chút phần thắng.
Hiện tại trong lòng nàng chỉ có một biện pháp —— chạy!
Thế là không nói một lời, quay người bỏ chạy.
Mọi người thấy tâm phúc Khưu Nghi bỏ chạy, hiển nhiên cũng chạy theo.
Tuy nhiên bọn họ hoàn toàn không thể ngờ, khi chạy tới cổng, bên ngoài cổng như có một bức tường vô hình chặn lại, mặc bọn họ cố gắng hết nhưng vẫn không thể thoát ra.
Là
kết giới [1], từ khi bước vào Chúc Thải Y đã lặng lẽ bày ra kết giới, ngăn cách hoàn toàn căn nhà với bên ngoài, người ở ngoài không thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.
[1] Nguyên văn: 结界
. Lá chắn phòng thủ hình thành trong phạm vi nhất định để bảo vệ, ngăn sự tấn công từ bên ngoài. Mắt thấy vô vọng thoát khỏi, chân Khưu Nghi mềm nhũn ngã gục trên đất, bạt mạng dập đầu cầu xin Chúc Thải Y: "Đều do Tư Mã Quỳ sai ta làm. Ta bị sai khiến bất đắc dĩ phải làm. Mong tiền bối tha mạng." Thấy Chúc Thải Y không chút động lòng bèn qua quýt tiếp: "Cha ta...cha ta là trưởng lão Thiên Hộ Trang. Ngài tha cho ta, ta có thể phục tùng làm trâu làm ngựa cho ma tôn các ngài. Dù cha ta không đồng ý, ta......ta cũng có thể, ta có thể làm nội gián cho ngài, tình báo thông tin các đạo phái lớn giúp ngài......"
Đồng môn phía sau nàng cũng đều quỳ xuống, bảy tỏ bản thân cũng nguyện ý phụng sự cho ma tộc, cầu xin tha mạng.
Nhưng Chúc Thải Y là quỷ chứ không phải ma, chẳng những không đả động gì đến lời xin quy hàng, mà còn càng chán ghét bộ dạng hèn nhát cậy thần cậy thế của bọn hắn.
Nàng thu Xích Uyên về, đứng chắp tay sau lưng. Đôi mắt màu bạc quét qua từng người bọn họ, lạnh nhạt nói: "Xỉ nhục đồng môn, hủy hoại thanh danh người khác, vì mạng sống không tiếc phản bội sư môn, khuất phục ma tôn. Các ngươi không chỉ không xứng làm đệ tử đạo môn, mà làm người cũng không đáng."
Lời vừa dứt, hơi quỷ dưới chân nàng bừng bừng như sương khói, kết thành từng mặt quỷ khϊếp người bổ nhào tới đám người Khưu Nghi.
"Không! Các ngươi không được tới đây!!!"
Khâu Nghi rút bội kiếm bên hông ra, tay run rẩy gào khóc chém loạn những mặt quỷ.
Ấy kiếm của nàng chẳng qua chỉ là bảo kiếm thường thường, linh trí cũng chưa khai, không thể nào thương tổn được đến quỷ quái.
Mặt quỷ cực đại kiêu ngạo cười trước mặt nàng: "Ban này ai nói muốn sung sướиɠ thế? Giờ ông sẽ sung sướиɠ cùng ngươi!"
Hắn há miệng lớn như bồn máu, cắn "à" một tiếng lên mặt Khưu Nghi, lôi ra một sợi hồn phách xám tro từ trên người nàng. Đây chính là linh hồn của Khưu Nghi.
Hắn cắn hồn phách Khưu Nghi, nhấm nháp từng miếng đến khi nuốt hoàn toàn vào bụng, sau đó hóa thành một cái bóng đen nhập vào thân thể Khưu Nghi.
Cơ thể Khưu Nghi cứng đờ một lát rồi bỗng chợt động đậy, biểu cảm trên mặt biến từ sợ sệt thành thành sầu khổ bất đắc dĩ.
Nàng quay sang nhìn Chúc Thải Y, cong người quỳ lạy: "Tham kiến tôn thượng!"
Các đồng môn phía sau cũng trải qua biến hóa tương tự, tên nam đệ tử cụt tay cũng "chết đi sống lại", cánh tay bị đứt liền lại như cũ. Bọn họ cung kính quỳ trên đất, hô to: "Tham kiến tôn thượng!"
Chúc Thải Y khẽ gật đầu, nhấc tay ý bảo bọn họ đứng lên: "Từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử Thiên Hộ Trang, phải thời thời khắc khắc sắm vai thân phận của các ngươi cho tốt, ngàn vạn lần không được để lộ sơ hở."
Chúng bọn đáp "Vâng".