Chương 17

Doãn Vô Hoa nhìn Chúc Thải Y, âm thầm nói với nàng một câu: "Ngươi chớ sợ, ta đi tìm trang chủ tới đây." sau rồi nhanh bước rời khỏi.

Trong phòng chỉ dư lại một mình Chúc Thải Y tứ cố vô thân, thái độ của Khưu Nghi càng ngạo mạn: "Biển Thu Song, đừng tưởng ta không biết ngươi bảo Doãn Vô Hoa đi là để tìm quân tiếp viện. Nhưng ta nói cho ngươi biết, hôm nay đến cả trang chủ tới cũng không cứu được ngươi.

"Là Tư Mã Quỳ bảo ngươi tới?" Chúc Thải Y không để tâm đến lời hăm dọa của nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.

Tư Mã Quỳ thấy Chúc Thải Y không những chẳng sợ mà còn bộ dạng bình thản ung dung, liền càng thêm tức giận: "Lễ lớn tân hôn của sư tỷ, ngươi chẳng đến bái kiến thì thôi, còn tụ một chỗ với Vân Bích Nguyệt. Tại tiệc cưới còn suýt chút làm mất hết mặt Khuyết Dương tông. Hôm nay ta thay đại sư tỷ giáo huấn ngươi cho tốt!" Nói rồi, hung hăng đẩy Chúc Thải Y một cái.

Chân Chúc Thải Y lảo đảo, có đồ gì đó từ tay áo nàng rơi ra "choang" một tiếng. Một bình thuốc nhỏ làm từ ngọc lưu ly lăn đến bên chân Khưu Nghi, bị nàng giẫm lên.

Chúc Thải Y nhận ra đó là đan dược Vân Bích Nguyệt cho nàng. Nàng vịn vào tủ gỗ bên cạnh để đứng dậy, ánh mắt bỗng chợt rét lạnh, nói với Khưu Nghi: "Trả lại ta."

"Ta không trả đấy!" Khưu Nghi thấy nàng đặc biệt xem trọng bình thuốc nhỏ này, xuống chân càng càng mạnh. Nàng là Kim Đan sơ kỳ, sức lực lớn người bình thường. Ngọc lưu ly lại là chế phẩm rất giòn rất dễ vỡ, vừa nãy rơi xuống đã xuất hiện vài vết nứt, bị nàng giẫm cái lập tức vỡ răng rắc thành mấy mảnh. Thuốc viên bên trong cũng bị nghiền dẹp thành bột đen.

Chúc Thải Y cắn răng không lên tiếng, khuôn mặt trắng ngần như phủ một lớp sương giá lạnh đến thấu xương, sát khí kinh hoàng dao động trong con ngươi. Đây là lần đầu tiên nàng gấp không thể chờ đợi được muốn gϊếŧ một người.

Khưu Nghi không hề nhận ra, chỉ nghĩ Chúc Thải Y bị mình trấn áp đến không dám thốt lên lời, lòng càng thêm đắc ý. Nàng nhìn chằm chằm dung nhan Chúc Thải Y, chợt nhen nhóm một ý tưởng ác độc trong đầu.

Nàng vẫy tay với đám nam đệ tử phía sau, gọi một tên có tướng mạo đểu cáng nhất trong số đó đi tới.

"Khưu sư tỷ có gì phân phó ạ?" Tên nam đệ tử khom lưng trước mặt nàng, người mặc đạo bào [3] xám tro, vừa gầy vừa thấp, bộ dạng đầu trâu mặt ngựa, hệt như con chuột thành tinh.

[3] Nguyên văn: 道袍. Hán phục thời nhà Minh, là ngoại y nam giới mặc khi ở nhà.

Khưu Nghi tươi cười như hoa, chỉ vào Chúc Thải Y nói với hắn: "Sư đệ nha, chẳng phải ngươi vẫn luôn thích Biển sư muội sao? Hôm nay sư tỷ cho ngươi cơ hội."

Nam đệ tử ngẩn ra, không thể tin nổi nói: "Ý của sư tỷ là....."

Khưu Nghi nhìn chăm chăm Chúc Thải Y, nụ cười tràn đầy ác ý: "Dù sao hiện giờ cũng không có người khác, Biển sư muội cũng chưa từng nếm thử mùi vị nam nữ. Ngươi giúp nàng hưởng thụ cho tốt."

"Sư tỷ, này......vạn nhất bị trang chủ biết......" Nam đệ tử liếc nhanh qua Chúc Thải Y một cái, lưỡng lự nói.

"Ngươi không nói, ta không nói, làm sao trang chủ có thể biết?" Khưu Nghi không kiên nhẫn giục hắn, "Bảo ngươi làm đi thì làm đi, dong dài cái gì!"

Nam đệ tử nghe vậy, đành đánh bạo sát lại gần Chúc Thải Y. Dáng vẻ mềm yếu của nàng bất giác kí©h thí©ɧ chốt mở nào đó trên người hắn, nhất thời bạo làm liều, bàn tay thô to tính gẩy áo trắng trên người Chúc Thải Y.

Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần, một tia chớp màu đỏ máu nhanh như tên bắn xoẹt qua mắt hắn ———

"A a a tay của ta! Tay của ta!"

Nam đệ tử ôm bả vai, ngã xuống đất kêu gào. Máu tươi đỏ thẫm chảy không ngừng, một cánh tay to đầy lông lá yên tĩnh nằm trong vũng máu.

Chúc Thải Y cầm chuôi đoạn kiếm đỏ sẫm, thân cao đứng đó, tay áo bay phất phới. Phía trên thân xác nàng, quỷ ảnh đỏ tươi đang mở đôi mắt màu thủy ngân hờ hững nhìn những người có mặt tại đây.

Không ai nhìn thấy nàng đã ra tay thế nào, khi mọi người nhận thức được thì cánh tay phải của hắn đã lìa khỏi thân.

u Nghi đối diện với quỷ ảnh, đồng tử co rụt. Một loại thể nghiệm chưa từng trải qua trước giờ, cảm giác hoảng hốt đáng sợ đến cực độ không thể ngăn nổi tràn đầy cõi lòng, âm u ớn lạnh thấm tận tứ chi trăm xương, mồ hôi đầm đìa trên trán.

Hai chân nàng phát run, liên tục lùi về phía sau, nói năng đến răng đánh cầm cập: "Ngươi không phải Biển Thu Song, ngươi......ngươi là ai?"