Chúc Thải Y đã hoàn toàn hiểu ý nàng: "Vậy cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ cần không bị ma tu Đại Thừa kỳ kết liễu thì vẫn có cơ hội dùng thuốc xử dần đối phương."
Vân Bích Nguyệt cười nói: "Đúng vậy. Chỉ có khuyết điểm duy nhất là uống nhiều quá có thể phải chạy đi nhà xí mấy lần."
Nghe nàng giải thích xong, Chúc Thải Y gạt bỏ lòng xem thường trước đó, gật đầu tán đồng: "Đan dược xác thực có hiệu quả hơn nhiều." Sau rồi chợt bật cười, "Đan dược hôm qua ngươi cho ta là luyện chế từ nước suối Tịnh Thần Tuyền sao?"
"Không phải, ban nãy ta nói rồi. Thể trạng ngươi quá yếu, không thể hấp thụ quá nhiều linh lực trong một lần nên ta chỉ đưa ngươi đan dược bình thường." Vân Bích Nguyệt sợ nàng thất vọng bèn nói thêm: "Đợi sau này ngươi điều dưỡng tốt, ta sẽ cho ngươi thuốc luyện từ nước suối Tịnh Thần Tuyền."
Chúc Thải Y nào có để ý mấy chuyện đó, ma quỷ tăng công phu tu luyện nhờ vào nuốt linh hồn, linh lực với nàng không hề hữu hiệu. Nàng chỉ đơn giản nghĩ tới thì hỏi thôi.
Vân Bích Nguyệt thu bình Tuyết Tệ và Khát Lặc về, ngồi nghỉ chân ở ghế đá ven hồ, nói với Chúc Thải Y: "Công dụng Tịnh Thần Tuyền không chỉ dừng ở đó, sau này có dịp ta lại kể cho ngươi. Ngươi ngâm mình trước đi, đến giờ ta sẽ gọi."
Chúc Thải Y liếc mắt nhìn nàng, mặt hơi lạnh: "Ngươi đứng đây xem ta tắm sao?"
Vân Bích Nguyệt ngạc nhiên rồi mới nhận ra. Trong nhận thức của nàng, ngươi ta đều là con gái, ngươi có gì nàng cũng có đó. Tắm rửa một cái thì có gì ngại ngùng? Trước khi xuyên qua, hồi Đại học nàng cũng tắm chung với bạn ký túc xá ở nhà tắm, còn so bì vóc dáng với nhau cơ!
Nhưng dù sao thói quen mỗi người khác nhau, không thể đem tiêu chuẩn của mình đặt lên người khác được. Vân Bích Nguyệt liên tưởng tới tối qua mình có hảo tâm giúp người thay áo mà bị phản đối kích liệt, giờ mà còn xem nàng tắm rửa, há phải bị ám sát sao?
Nàng vội vàng đứng lên: "Sao có thể? Ta......ta qua bên kia ngồi." Rồi bước về hướng ngược lại với hồ nước, một khắc cũng không dám quay đầu.
Chúc Thải Y thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của nàng, thầm bật cười trong lòng.
Đợi đến khi Vân Bích Nguyệt đã ngồi quay lưng đi ở bãi cỏ phía xa, Chúc Thải Y mới thong thả ung dung cởϊ qυầи áo. Toàn thân không tấc vải chìm vào nước, tóc đen phiêu lãng tựa rong biển bồng bềnh.
Nàng chầm chậm nhắm mắt lại, nước suối ấm áp chưa tới cổ thâm nhập vào từng lỗ chân lông trên da. Nàng cảm thấy bản thân giống như cá kình đang say ngủ dưới đáy đại dương, đoạn tuyệt với chuyện nhàn ngoài kia, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng mình, trường kỳ mỏi mệt tan thành mây khói tại khoảnh khắc này, chỉ để lại thanh thản cùng an nhiên.
Vân Bích Nguyệt ngồi phía xa, nghe thấy động tĩnh xuống nước đằng sau, yên lặng tính toán thời gian trong đầu.
Một khắc rất nhanh đã qua.
"Biển...Biển sư muội, đến giờ rồi." Vân Bích Nguyệt cao giọng gọi, vẫn không dám quay đầu lại.
Đằng sau loạt soạt tiếng vải vóc, nàng trầm ngâm lắng nghe hồi lâu cho tới khi không còn nghe thấy gì nữa, xác định đối phương đã mặc xong quần áo, mới chầm rãi xoay người.
Đến lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Vân Bích Nguyệt không khỏi sững sờ đến độ ngừng hô hấp.
Chúc Thải Y ngọc đứng bên hồ, cả người ướt tí tách. Áo dài xanh thấm nước dính sát vào cơ thể, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, thấy rõ xương quai xanh không tì vết đang lộ ra ngoài. Tóc đen hơi ẩm như sương sớm lóng lánh vương trên cỏ đầu xuân. Trong đôi mắt hơi nước mịt mù mê hoặc người nghĩ tới ham muốn tươi đẹp.
Vân Bích Nguyệt nuốt nước miếng, xua đuổi những suy nghĩ kỳ quặc không nên có trong đầu, cố ra vẻ bình tĩnh tiếp: "Người ngươi ướt quá, lau khô rồi về, không lại cảm mạo."
Nói xong liền kéo nàng đi vào gian phòng trước sân nhà, tìm một cái khăn cho nàng lau người.
Chúc Thải Y vừa thấm nước trên người vừa quan sát căn phòng đã từng là của mình. Nàng vẫn tưởng sau khi mình rời đi, nơi này không người quét tước đã phủ đầy bụi và mạng nhện.
Nhưng khi bước vào, khắp nơi trong phòng sạch sẽ đến cả một hạt bụi cũng không thấy. Bày trí không chút xê dịch, vật dụng trong nhà từ lúc nàng rời đi như thế nào thì hiện giờ vẫn vậy.
"Đây là phòng của ai? Có người ở không?" Chúc Thải Y cố ý hỏi.
Vân Bích Nguyệt đi tới cửa sổ, kéo rèm che, đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chằng chịt trăm mớ lẻn vào, thoáng chốc chiếu sáng cả gian phòng.
Nàng quay người lại, ngồi trước mặt Chúc Thải Y, trong giọng nói mang theo một chút hoài niệm thân thiết: "Đây là phòng trước kia sư tỷ ta từng ở. Hiện tại nàng không ở đây nữa, nhưng rảnh rỗi ta sẽ lại đây quét dọn."