Vân Bích Nguyệt càng nhìn càng thấy "yêu tinh" này quen mắt, nàng đẩy cửa bước vào xem cho kỹ.
Cô gái nghe thấy tiếng động bèn quay người lại.
"Dậy rồi à?"
Chúc Thải Y thấy Vân Bích Nguyệt vừa tỉnh ngủ, khẽ cười chào hỏi nàng.
Vân Bích Nguyệt há hốc miệng, hoảng hốt nhìn nàng, nói chuyện có chút cà lăm: "Ngươi......ngươi sao lại ở đây?"
Chúc Thải Y: "Không phải ngươi bảo ta tới tìm ngươi sao?"
Vân Bích Nguyệt gãi đầu, ngại ngùng cười: "Tại ta không ngờ ngươi đến sớm vậy."
Với đồng hồ sinh học của nàng thì lúc này vẫn được xem là sớm.
Chúc Thải Y định nói "Không còn sớm nữa, canh giờ này đệ tử Khuyết Dương tông đều đi học sáng rồi." nhưng nghĩ tới đối phương cả đêm không ngủ, bèn không nhiều lời nữa.
Nàng lấy bát đũa từ chạn bát phía bên phải ra, bắt đầu múc mì vừa nấu xong.
Mắt Vân Bích Nguyệt sáng lên: "Ngươi nấu mì trứng à?"
Chúc Thải Y: "Ừ, sáng tới hơi vội chưa kịp ăn, nghĩ tới chắc có thể ngươi cũng muốn ăn nên tiện nấu cùng luôn."
"Biển sư muội ~~ sao ngươi tốt vậy a!" Sáng sớm tỉnh dậy có người nấu ăn cho, đối với Vân Bích Nguyệt phải tự lực cánh sinh từ nhỏ mà nói, quả thực là hưởng thụ hạnh phúc nhất.
Nàng vui vẻ ôm eo Chúc Thải Y, cọ mặt không dứt vào cánh tay đối phương, thật giống con mèo nhỏ quấn người.
Chúc Thải Y không kịp đề phòng bị chọc phát ngứa đáy lòng, tay hơi run nhẹ, nước canh trong bát sóng sánh vương một ít lên trên thớt.
"Vân Bích Nguyệt, ngươi đi rửa mặt trước đi, đợi lát cùng nhau ăn."
"Tuân lệnh!"
Vân Bích Nguyệt rút khỏi bên người Chúc Thải Y, chào theo nghi thức quân đội giống khi đi quân sự đời trước, nghe lời rời khỏi gian bếp.
Đuổi được nàng đi, Chúc Thải Y thở phào, trái tim nhảy vọt từ từ lấy lại bình tĩnh.
Chờ Vân Bích Nguyệt rửa mặt xong, hai người ngồi trước bàn ăn phòng khách, trên bàn chỉ có một bát mì.
"Ấy? Sao chỉ có một bát?"
Chúc Thải Y rũ mắt: "Ngươi chải đầu rửa mặt lâu quá, ta không đợi được nên ăn trước trong bếp rồi. Bát này để cho ngươi đấy!"
"Hả?"
Vân Bích Nguyệt một phen hoài nghi, trực giác nói cho nàng biết trong lời Chúc Thải Y có quỷ. Nhưng nàng chằm chằm nhìn đối phương hồi lâu vẫn không phát hiện ra điều gì, bèn không hỏi nhiều nữa, vùi đầu nhai mì.
Sợi mì nấu vừa tới, trơn mềm lại vẫn giữ được độ dai. Hành lá xanh tươi rải trên trứng ốp la lòng đào, nước dùng cà chua thêm vài giọt dầu mè tăng hương vị.
Vân Bích Nguyệt ăn hết một bát to đầy, thốt lên mỹ vị.
Nàng nhớ tới nữ chính tiểu thuyết lúc mới vào Khuyết Dương tông ghét bỏ đồ nhà ăn không ngon, không chịu ăn cơm. Đêm đến bị đói làm tỉnh giấc, sư tỷ của nàng sẽ lặng lẽ đi nấu mì cho nàng.
Ban nãy Vân Bích Nguyệt ngủ mơ tới cảnh này, không ngờ thức dậy mộng đã thành thật.
Tuy rằng không phải sư tỷ, nhưng Biển Thu Song nấu cũng tuyệt hảo mỹ vị như vậy, khẳng định ngon hơn bất kỳ quán mì nào nàng từng ghé qua trước kia.
Chúc Thải Y nhìn nàng ăn đến vui vẻ, bất giác cũng cong lên khóe môi.
Ăn xong, Vân Bích Nguyệt phụ Chúc Thải Y dọn dẹp bát đũa rồi bắt đầu bàn chuyện chính sự.
"Tối qua ta tìm trong mấy quyển sách, sắp cho ngươi một lộ trình chữa trị ổn thỏa nhất. Bệnh của ngươi sinh ra đã có, tích tụ qua ngày rộng tháng dài, sớm đã thâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, không thể một sớm một chiều trị tận gốc. Đề nghị của ta là đan dược phối hợp với ngâm suối, trong uống ngoài chữa
hai bút cùng vẽ [2]. Nhưng quá trình này vô cùng từ tốn, ít nhất cũng cần một năm rưỡi mới chữa khỏi, không thể nóng vội."
[2] Nguyên văn: 双管齐下 (Hán Việt: song quản tề hạ). Chỉ hai hành động cùng tiến hành cùng lúc.Chúc Thải Y bắt được trọng tâm trong lời nói của Vân Bích Nguyệt: "Ngâm suối? Ngươi nói lẽ nào......"
Vân Bích Nguyệt gật đầu: "Chính là suối nước Tịnh Thần Tuyền của Khuyết Dương tông ta, nó có tác dụng minh thần tẩy tủy, trừ bệnh sinh cơ phối hợp với đan dược có thể đẩy nhanh tiến độ điều trị bệnh của ngươi. Chỉ là linh lực suối nước nồng đậm, xương cốt ngươi lại quá yếu. Không thể một lần hấp thu được nhiều nên phải cách bảy ngày ngâm một lần, mỗi lần chỉ có thể ngâm một khắc."
Làm sao nàng lại không biết những điều Vân Bích Nguyệt nói. Trước kia nàng bị thương nhẹ, chỉ cần ngâm mình trong Tịnh Thần Tuyền chưa tới nửa canh giờ đã hồi phục như cũ.
Nhưng Tịnh Thần Tuyền là suối thánh của Khuyết Dương tông, duy chỉ đệ tử nội môn trên Kim Đan kỳ mới có thể hưởng dụng. Hiện tại thân phận nàng là đệ tử Thiên Hộ Trang ngoại phái, chẳng phải đệ tử Khuyết Dương tông, làm sao có tư cách sử dụng?
Huống chi Tịnh Thần Tuyền nằm ở trong hang Linh Tú giữa núi Hoàng Tràng, cách nội uyển trăm dặm. Nước xa làm sao cứu được lửa gần?
Vân Bích Nguyệt nhìn được suy nghĩ của Chúc Thải Y, thần bí cười: "Ngươi đi theo ta."
Nàng dẫn Chúc Thải Y ra khỏi Noãn Nguyệt Các, vòng qua sau nhà, đi mấy trăm thước về hướng Đông, băng qua một dãy hành lang dài rồi rẽ vào một khoảng sân.
Nơi này nhỏ hơn sân Noãn Nguyệt Các một chút. Ở chính giữa có một hồ nước được lát bốn phía bằng ngọc thạch, chỉ đủ chứa một người ngâm tắm, nước suối màu xanh nhạt lưu động bên trong.
Chúc Thải Y đứng trước hồ, có thể cảm nhận được linh lực đang cuồn cuộn dưới nước. Không sai, đây chính là nước suối Tịnh Thần Tuyền.
Vân Bích Nguyệt đắc ý cười: "Này là địa đạo ta đào trộm từ hang Linh Tú dẫn nước tới đây. Thế nào? Lợi hại không?"
Vẻ mặt Chúc Thải Y kinh ngạc, nhưng không phải vì chuyện đó.
Nàng nhìn mảnh sân nhà vô cùng quen thuộc trước mắt, ngói đen tường trắng, phía Tây một gốc cây đa cổ thụ, góc tường phía Nam đặt vài tượng người gỗ dùng để luyện kiếm, chính giữa phía Bắc là cánh cổng lớn đỏ sơn với chốt cài đóng chặt.
Đây là sân nhà của Chúc Thải Y ngày xưa, từ khi nàng rời đi cũng không có người tới ở, những món đồ nàng dùng vẫn còn lưu lại nơi này.
Nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt là --
Tại sao từ cửa sau Noãn Nguyệt Các lại có thể đi thẳng tới sân nhà nàng? Nàng nhớ rõ ràng hai nhà cách nhau một bức tường rất dày, tường đâu rồi? Bức tường lớn phía Đông sao lại không còn nữa???
Chúc Thải Y nhìn Vân Bích Nguyệt, dò hỏi: "Cái sân này hẳn là có bốn bức tường, sao lại chỉ còn ba bức thôi?"
Vân Bích Nguyệt: "Ồ, ta thấy tường Đông vướng quá nên phá rồi!"
Phá rồi......