Chương 1: Hận xưa

Yêu phải gái thẳng thật khổ

"Chúc Thải Y, ngươi chưa biết sai sao?"

Trên chín tầng mây xanh, đỉnh Ngọc Tạo sừng sững.

Đài Ngọc Bạch Viên ở đỉnh núi chợt phần phật ba nghìn đệ tử Khuyết Dương tông đứng đầy.

Bọn họ đang vây xem tông chủ và trưởng lão xử trí nghịch đồ.

Hết thảy ánh mắt to nhỏ dồn về thân ảnh ngọc bích đang quỳ dưới nền đất cách đó không xa.

Có người thổn thức, có người căm hận, kẻ xem thường, người giễu cợt, người mặt không biểu tình...

Chưa ai từng nghĩ vị nhân tài xuất chúng của Khuyết Dương tông, kiếm tiên tuyệt bích giới tu tiên lại đánh cắp tông môn bí bảo, làm ra việc khi sư diệt tổ, tàn gϊếŧ đồng môn năm xưa.

Mà người quỳ dưới đất kia, hai tay bị xiềng xích nặng trĩu lại cứng chắc buộc sau lưng, cổ tay sứ bạch ngọc bị thắt bầm tím một vòng.

Rõ ràng là quỳ nhưng sống lưng lại thẳng tắp, cho dù ở dưới sấm rền vạn binh cũng đừng hòng khom lưng uốn gối.

Chúc Thải Y nghe tiếng quát hỏi lớn từ đỉnh đầu truyền tới, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gió trong phất vạt áo xanh của nàng như cành tùng lay động, vén vài sợi tóc rơi trên trán, lộ ra dung nhan trầm tĩnh như suối trong. Đôi mắt tựa làn suối dưới chiều tà, ánh tịch dương lăn tăn. Môi tựa cánh hoa đào phiêu rơi trong nước, hé đóng theo sóng dập dờn.

Nàng nhìn phía xa ba vị tôn tiên ngự tọa một hàng ở nơi cao, y phục trắng trang nghiêm như tượng Phật.

Nàng nhìn vị kia ngồi giữa, miệng đầy chua xót: "Sư tôn, đệ tử oan uổng."

Sư tôn không đáp lại nàng, trưởng lão ngồi bên trái khí phách áp đảo: "Bích Nguyệt tận mắt thấy ngươi trộm bí bảo ra tay gϊếŧ người, nàng luôn thân cận với ngươi sao lại vô duyên vô cớ đổ oan ngươi?"

Chúc Thải Y cười khổ: "Nhưng đêm qua khi bí bảo bị mất, lúc Trường Minh sư đệ bọn họ bị hại, ta thực sự ở đình Thủy Phương uống rượu thưởng trăng cùng sư muội."

Nàng quay đầu tìm kiếm trong biển người phía sau, cuối cùng nhìn thấy một thân y phục trắng tuyết, tay áo phiêu bay uyển chuyển như mây đỉnh núi, trong sáng như trăng trước cửa, thanh thuần không vướng khói lửa nhân gian, không giống với người cõi thực.

Vân Bích Nguyệt trốn trong đám người, thấy Chúc Thải Y nhìn về phía mình, khóe môi giương lên nụ cười nhạt khó thấy.

Nàng chớp mắt, khóe mắt đỏ hoe đột nhiên tuôn rơi vài giọt lệ lóng lánh chảy thành dòng suối nhỏ bên má.

"Sư tỷ, xin lỗi nhưng ta không thể giúp tỷ giả bộ..."

Nàng thì thào trong nước mắt, điệu bộ trong sáng vô tội hệt như ban nãy ở trước ngự tọa, lời lẽ khẩn thiết nói lên tội ác của Chúc Thải Y.

Nữ nhân yếu đuối xinh đẹp vậy sao lại nói dối đây?

Môn đồ bốn phía nhao nhao thương hoa tiếc ngọc vây quanh khuyên bảo nàng, mắt tràn ngập chán ghét và khinh thường hướng về phía Chúc Thải Y.

"Tiểu sư muội, loại khi sư diệt tổ bại hoại này không đáng để muội thương tâm đau buồn."

"Đúng vậy, tự mình làm sai lại bức tiểu sư muội giả vờ, đáng hận tột cùng."

"Loại người lòng muông dạ thú này không xứng làm sư tỷ của chúng ta, sư tôn và hai vị trưởng lão nên trục xuất nàng khỏi sư môn!"

Từng câu từng chữ bén nhọn của bọn họ như chi chít châm thép chọc trái tim Chúc Thải Y lỗ chỗ, máu tươi đầm đìa.

Nhưng điều đó cũng chẳng bằng thân ảnh Vân Bích Nguyệt đang làm bộ làm tịch khiến nàng càng tan nát cõi lòng.

Bởi vì đó là tiểu sư muội nàng nâng trong lòng bàn tay cưng chiều, hận không thể yêu hết tâm can!

Có nằm mơ cũng không ngờ tới tiểu sư muội của nàng sẽ đối đãi như vậy với nàng.

Chúc Thải Y và Vân Tịch Nguyệt đều là đệ tử của tông chủ Tất Hải Sanh ở Khuyết Dương tông.

Hai nàng từng được ngợi là "song hoa" của giới tu tiên.

Đương nhiên không phải các nàng song sinh, chỉ là bởi quan hệ thân mật, người ngoài nhìn vào liền nghĩ là đôi tỷ muội ruột thịt.

Nhưng trong lòng Chúc Thải Y vẫn luôn cất giấu một bí mật không muốn người biết.

Nàng, nơi đáy lòng đã thầm yêu tiểu sư muội của mình.

Nữ tử yêu nữ tử, trong mắt toàn giới tu tiên là chuyện đại nghịch bất đạo [2].

[2] Hán Việt: Đại nghịch bất đạo (大逆不道): chỉ hành vi phạm tội nghiêm trọng, phá hoại trật tự vốn có, ví như là nổi loạn phản quốc.

Nếu bị người khác biết được, không chỉ hủy hoại thanh danh một đời mà còn bị xem là "tà môn ngoại đạo".

Vì thế Chúc Thải Y chỉ dám thầm thích trong lòng, chưa từng nói ra.

Nàng vẫn một mực si ngốc nghĩ rằng chỉ cần ở cạnh tiểu sư muội, chỉ cần tiểu sư muội coi nàng là người thân cận nhất, chỉ cần ở trong lòng tiểu sư muội có được một chỗ đứng...

Cho dù nàng vĩnh viễn chỉ là sư tỷ của nàng ấy cũng đã đủ mãn nguyện.

Đêm qua nàng ở sau núi luyện kiếm trở về, đột nhiên nhận được lời hẹn của tiểu sư muội, nàng vui vẻ đồng ý chẳng chút do dự.

Đúng thế, tiểu sư muội là người nàng tín nhiệm, không phòng bị nhất đời này. Nàng có thể hoài nghi người nào, duy chỉ không hoài nghi nàng ấy.

Hương nước trong đình, trước hoa dưới trăng, Chúc Thải Y và tiểu sư muội cùng ngồi rót rượu, trái tim hân hoan nhộn nhịp.

Nào biết sau khi say, mộng vừa tỉnh đã ở trên ngọc đài, vạn người chỉ trích.

Nàng nhìn thấy tiểu sư muội tin tưởng nhất yêu thương nhất đang khóc lóc kể lể, tố cáo nàng đoạt bảo sát nhân.

Mọi người lục soát trên người nàng tìm bảo vật bị cắp.

Nhân chứng, vật chứng đều đủ, Chúc Thải Y hết đường chối cãi.

Nàng trông gò má xinh đẹp không tì vết của tiểu sư muội, cảm giác có thứ gì đó đang rầm rầm sụp đổ ngay trước mắt mình.

Bội kiếm bầu bạn cùng nàng bao năm không mang, nàng đứng trước biển người mênh mông nhưng thấy trời đất chỉ dư lại một mình.

Lúc này, trưởng lão cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Chúc Thải Y, nếu ngươi bằng lòng thừa nhận, ta còn thấy ngươi biết hối cải trong lòng, có thể giảm nhẹ tội trạng. Nếu không..."

Hắn đột nhiên dùng lực, một chưởng đánh lên tay vịn bên trái của ngự tọa. Mỗi góc của ngự tọa đều được đúc từ đá kim cương cứng nhất trên thế gian, thế nhưng chỉ một chưởng đã nứt đôi thành phấn vụn.

"Đừng trách ta tuyệt tình!" Thanh âm chấn động tận trời.

Đám người kinh hãi thốt lên.

Chúc Thải Y suy tư chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm. Nàng nhẹ nhàng cúi lạy, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Đệ tử nguyện tới Động Hưu Cửu Liên ngắt lấy Băng Liên Vô Cực, tự chứng minh trong sạch!"

Lời vừa dứt, tiếng kinh ngạc thốt lên so với ban nãy còn to hơn, trên đài người người hít một hơi khí lạnh.

Băng Liên Vô Cực, loài hoa nhất thuần nhất thiện trên thế gian, hứng khí huyền hàn của trời đất, ấp ủ vạn năm, hoa nở nghìn năm không héo, lá mọc trăm năm chẳng rụng.

Hoa và lá của nó là trân quý vô song, không dính nửa điểm huyết khí hay vẩn đυ.c, nếu không sẽ tức khắc tan rã như tuyết.

Chỉ có người nào phẩm hạnh thuần lương, chưa từng sát hại người mới có thể ngắt xuống.

Trăm ngàn năm qua, người tu tiên nếu như oan trời không thấu lại không thể biện giải chỉ cần có thể ngắt được một phiến hoa của Băng Liên Vô Cực, đem về tông môn liền tự chứng trong sạch, miễn hết thảy trách phạt.

Chẳng qua Băng Liên Vô Cực sinh trưởng trên đất - Động Hưu Cửu Liên, là đất thập tử nhất sinh.

Từ cổ chí kim, phàm tu sĩ tiến vào không một người có thể sống sót trở về.

Nét mặt sư tôn có chút thả lỏng, rốt cuộc mở miệng: "Động Hưu Cửu Liên thập tử nhất sinh, ngươi nếu không nắm chắc, chớ nên cậy mạnh."

Chúc Thải Y cười lê lương, lệ nóng cuồn cuộn: "Đệ tử không nắm chắc, chỉ là đệ tử muốn chư vị tông môn thấu hiểu, muốn sư tôn thấu hiểu, đệ tử của ngài trong sạch."

Sư tôn khẽ gật đầu: "Được, ngươi đi đi! Nếu có thể sống sót trở về, ta sẽ trả ngươi Thái Vi kiếm, vẫn nhận ngươi là đồ đệ."

Hắn giương giọng xuống phía dưới: "Người đâu, mở Động Hưu Cửu Liên, cho nàng đi vào."

Động Hưu Cửu Liên vừa mở ra, Chúc Thải Y liền không chút do dự đạp bước tiến vào.

Sư tôn vung tay áo, giữa không trung vẽ ra tấm kính bằng phẳng sáng loáng hiện lên quang cảnh bên trong Động Hưu Cửu Liên.

Huyền môn bí cảnh, Động Hưu Cửu Liên, đúng như tên gọi có tổng cộng chín cửa đạo khó: núi đao, biển lửa, nhược thủy, cát chảy, cuồng phong, trùng độc, chướng khí, sấm chớp, hàn băng... Mỗi cửa đều thiên nan vạn hiểm.

Người thí luyện không được sử dụng pháp lực, lành lặn vượt qua từng cửa ải mới nhìn thấy Băng Liên Vô Cực ở cuối cửa thứ chín.

Chúc Thải Y đứng trước lối vào, xiềng xích trên người đã mất, đã không còn bó tay bó chân.

Nàng chân trần đi trên đất, từng tấc từng tấc đao cứa lên đôi chân trắng ngọc, lửa bốc mơn trớn làn da mịn màng.

Nhược thủy ngập đắm thân thể, cát chảy nuốt người chôn xương.

Cuồng phong xé rách tứ chi, sâu kiến nhay máu cắn thịt, chướng khí độc xuyên phủ ngũ tạng, sấm chớp trùng điệp trùng điệp giáng...

Lúc Chúc Thải Y cuối cùng tới được cửa ải cuối cùng, nàng đã mình đầy thương tích không ra hình người, ngay cả đứng cũng không nổi, chỉ có thể bò trên mặt đất.

Đất hàn băng, cuồng phong cuốn theo tuyết rơi dày đặc, từng mảnh từng phiến bông tuyết tung bay ngập trời, thế gian lưu ly, tuyết phủ trắng xóa.

Chúc Thải Y dõi mắt về phía xa.

Ở cuối tầm mắt, một đóa tuyết sen băng xanh đua nở trên sườn đồi trắng ngần, lá tỏa tròn xanh biếc rủ xuống, cánh sen tươi sáng nở rộ, lộ ra nhị hoa tím nhạt.

Bên ngoài Động Hư, một trận xôn xao.

Có người thấp giọng lầu bầu: "Chẳng nhẽ Chúc sư tỷ thật sự oan uổng?"

Có người phụ họa: "Động Hưu Cửu Liên trăm năm không người dám vào, Chúc sư tỷ vừa bước đã thành công xông tới ải cuối. Ý trời đã vậy, nói không chừng chuyện đoạt bảo còn có uẩn khúc khác, xem ra phải tra lại mới được."

Có người lập tức phản bác: "Mới qua chín cửa thì có ích gì? Băng Liên còn chưa hái trên tay, giờ nói hơi quá sớm, dù sao ta vẫn tin tiểu sư muội không nói láo."

Vân Bích Nguyệt yên lặng nghe bọn họ mồm năm miệng mười nghị luận, mắt nhìn chằm chằm quang cảnh Động Hư không chớp, ý cười bên môi không giảm.

Chúc Thải Y di chuyển thân từng chút, tuyết đọng phủ kín đỉnh đầu và lông mày, băng cũng kết thành lớp trên mi mắt làm nhòe tầm nhìn.

Nàng mò mẫm về phía trước, cách sườn đồi ngày càng gần, cuối cùng đến được trước mặt Băng Liên.

Nàng vươn tay chạm nhẹ phiến lá sen, lá chầm chậm rơi xuống nằm trên lòng bàn tay nàng.

Sau đó, như tuyết mà tan rã.

Chúc Thải Y trừng to hai mắt không thể tin.

Bên ngoài Động Hư.

"Ô."

Nhìn cảnh tượng này, sư tôn thở dài một hơi, thanh âm mang nồng đậm bi thương cùng thất vọng, trầm lặng không nói nhìn về phương trời xa xa.

Chàng trai vừa phản bác hai người kia nhướn mày: "Ta nói rồi mà."

Hai người không hé môi.

Hai mắt Chúc Thải Y sẫm đỏ, nàng không tin lại ngắt một cánh hoa Băng Liên, cánh hoa lặng lẽ rơi xuống, tan trong tay nàng.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Tâm nàng trước giờ chưa từng có tà niệm, cũng chưa từng hại bất kỳ ai, chẳng dễ vượt chín cửa ải tới được nơi này, tại sao ngay cả trời cũng không minh chứng nàng trong sạch?!!

Chúc Thải Y vừa khóc lại vừa cười, hãm sâu vào tuyệt vọng.

Quanh cảnh trước mắt nhanh chóng thụt lùi, trong chớp mắt đã trở lại bên ngoài Động Hư. Thất hải nàng cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh tại chỗ.

Ba tháng sau đợi khi Chúc Thải Y hồi phục thương thế, Khuyết Dương tông hạ lệnh phế bỏ toàn bộ tu vi, trục xuất nàng khỏi sư môn.

Dưới chân núi, Chúc Thải Y chăm chú nhìn tiểu sư muội giả mù sa mưa đến tiễn đưa, thật lâu mới nói ra nghi hoặc tận đáy lòng: "Vì sao?"

Tiểu sư muội nào có một lần muốn gì mà không được, đều cho nàng ấy tùy tâm sở dụng [3].

[3] Hán Việt: Tùy tâm sở dụng (随心所欲): bản thân muốn làm gì thì làm nấy.

Nàng tự hỏi đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tiểu sư muội, tiểu sư muội tại sao, tại sao lại hãm hại nàng?

"Vì ta ghét ngươi đấy!"

Trong mắt Vân Bích Nguyệt lóe lên tia rét lạnh thấu, gương mặt trước nay ngọt ngào thân cận dần lộ vẻ ghê tởm.

Nàng từng bước lại gần Chúc Thải Y: "Ngươi luôn miệng gọi ta là sư muội, nhưng ngươi có thật lòng coi ta là sư muội? Ánh mắt ngươi mỗi lần nhìn ta còn buồn nôn gấp trăm lần đám nam nhân thối!"

Chúc Thải Y chấn động cả người: "Ngươi...ngươi đều đã biết?"

"Đúng, tiệc Trung Thu năm đó ngươi uống say, ôm ta không ngừng gọi tên ta, mấy lần kéo vạt áo ta muốn cởi bỏ khi đó, ta đều biết." Vân Bích Nguyệt phẫn hận kể ra.

Trong đầu Chúc Thải Y "Ầm ầm" một tiếng, nàng nhớ từng có năm lễ Trung Thu yến rượu tông môn nàng uống say, tiểu sư muội dìu nàng về phòng nghỉ ngơi.

Nàng mơ hồ nhớ trên đường về, nàng có ôm tiểu sư muội dường như muốn làm gì đó. Thế nhưng hôm sau tỉnh dậy, tiểu sư muội vẫn giống như thường ngày, cũng không nói cái gì.

Lúc ấy nàng cho rằng mình nhớ nhầm, ai mà nghĩ tiểu sư muội đã biết hết, chỉ làm bộ như không.

"Trước kia ngươi mượn rượu khinh bạc ta, lần này ta cũng mượn rượu báo thù ngươi, gọi là "có qua có lại"."

Vân Bích Nguyệt tựa như nghĩ tới gì đó, chợt cười nhẹ, vừa cười vừa giương tay áo, khẽ lộ một đoạn cổ tay trắng muốt mảnh khảnh, xích tiêu bạc trắng từng vòng rắn uốn lượn trên cổ, chớp lóe hàn quang lưỡi liềm.

Nàng ta cười nói: "Sư tỷ ngươi xem, đây là năm đó ngươi tặng, nay ta sẽ dùng nó báo đáp ngươi một mảnh thâm tình."

Nói xong, một tia ngân quang phóng ra, xích tiêu trên cổ tay vọt nhảy, uốn lượn như rồng chạy tới trước mặt Chúc Thải Y.

Nếu là trước kia, Chúc Thải Y có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng hiện tại tu vi nàng đã phế không khác gì người phàm, hoàn toàn né không kịp.

Mũi tiêu huyền thiết tàn nhẫn cắm vào mắt trái nàng, rồi xuyên qua mắt phải, trong nháy mắt lấy đi đôi con ngươi thấm máu, xâu chúng lại cạnh nhau.

Chúc Thải Y che hai mắt ngã xuống đất, thân thể quằn quại, rên lên thống khổ. Thật đau, mắt của nàng thật đau, lòng lại càng đau.

Vân Bích Nguyệt ở phía trên đắc ý nói: "Tốt rồi, ta không cần nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của sư tỷ nữa."

Hồi lâu, Chúc Thải Y nhịn đau đớn ngẩng đầu, máu thịt trong mắt trái cuốn, máu thịt ngoài mắt trái cuộn, hai mắt biến thành hố thủng đen ngòm.

Chúc Thải Y không nhìn thấy Vân Bích Nguyệt, chỉ có thể ngoảnh về phương hướng nàng vừa nói với mình, chất vấn: "Ngươi có thể hận ta ghét ta, nhưng ngàn vạn không thể vì hãm hại ta mà sát hại đồng môn năm xưa, Trường Minh sư đệ bọn họ ngày thường đối đãi với ngươi cũng không tệ!"

"Nếu như không gϊếŧ bọn họ, chỉ mỗi tội danh đoạt bảo, làm sao khiến sư tôn nhẫn tâm trục xuất ngươi khỏi tông môn chứ?"

Âm thanh người thứ ba vang lên, sóng gợn nước trong, tựa như gẩy dây đàn tranh, ôn tồn lễ độ thế nhưng lời lại cay nghiệt đến vậy.

Chúc Thải Y lắng tai lên nghe, nhận ra là tiếng sư huynh Trang Vô Tướng mà trước giờ nàng luôn kính trọng đây sao!

Thế mà đại sư huynh lại thông đồng với tiểu sư muội giăng bẫy nàng!

"Đại sư huynh, sao ngươi lại tới? Không phải đã nói chuyện này cứ để ta sao?"

Chúc Thải Y chưa từng nghe Vân Bích Nguyệt nói chuyện như vậy bao giờ, oanh hót ríu rít, yêu kiều tận xương, giống như cô nương chờ gả đột nhiên gặp được lang quân như ý.

Thì ra, tiểu sư muội và đại sư huynh đã tới quan hệ tầng này!

Chúc Thải Y bàng hoàng không thốt lên lời.

Trang Vô Tướng dường như thương lượng với Vân Bích Nguyệt gì đó, Chúc Thải Y thấy hắn nói: "Ta đến ngăn cản nàng đây, sư tôn đã đặt thuật pháp trên người nàng ta, nàng ta mà chết, sư tôn sẽ biết, nói không chừng sẽ hoài nghi chúng ta nên dù thế nào nàng cũng không thể gϊếŧ."

Thì ra tiểu sư muội tới đây để gϊếŧ người diệt khẩu!

Chúc Thải Y cả kinh hãi hùng, cảm giác khủng hoảng mãnh liệt phập phồng trong cơ thể, thúc giục nàng mau chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng mắt nàng đã mù, không thể thấy thứ gì thì có thể trốn tới nơi nào?

Lúc này lại nghe thấy Vân Bích Nguyệt cắn răng nghiến lợi: "Sư tôn thế mà vẫn còn ôm tia mong đợi ở nàng ta?" Rồi quay ngoắt sang kiều âm nhuyễn ngữ [4] nũng nịu: "Sư huynh, chàng nói xem chúng ta nên làm gì giờ?"

[4] Hán Việt: Kiều âm nhuyễn ngữ (娇音软语): ý chỉ lời nói ôn hòa, uyển chuyển, ngọt ngào.

Tốc độ lật mặt chớp nhoáng, thoắt nhìn đã thấu tâm can.

Trang Vô Tướng vỗ nhẹ bả vai nàng, ôn hòa nói: "Chớ sợ, ta đã có biện pháp."

Hắn chầm chậm đi về phía Chúc Thải Y. Chúc Thải Y nhận thấy nguy hiểm đang tiến gần, không ngừng lùi về phía sau.

Trang Vô Tướng tiến lên điểm huyệt toàn thân nàng, cưỡng chế nhét một viên đan dược vào miệng nàng.

Hắn nói: "Đây là Hoặc Tâm đan, uống xong rất nhanh sẽ có tác dụng, một canh giờ sau huyệt đạo ngươi sẽ tự giải."

Hoặc Tâm đan! Đó là đan dược làm thương tổn thần trí con người, uống vào nửa giờ người sẽ quên hết chuyện cũ hồng trần, trở nên nửa điên nửa dại.

Hắn không gϊếŧ người diệt khẩu, ấy thế lại muốn nàng biến thành kẻ điên mất trí!!

Chúc Thải Y lòng hận tới nhỏ máu nhưng nửa chữ cũng không thốt lên được.

"Sư muội, tư chất ta không bì ngươi, so với ta, có lẽ sư tôn càng chủ ý cho ngươi kế thừa vị trí tông chủ. Nếu có ngươi, ta vĩnh viễn không ngày ngóc đầu trở mình, ta cũng bất đắc dĩ mới hạ kế sách này, ngươi... Chớ có trách ta."

Cuối cùng Trang Vô Tướng nhìn nàng một cái, quay người rời đi.

Vân Bích Nguyệt mỉm cười thâm sâu kề tai nàng: "Lời cuối lén nói cho ngươi biết, chắc ngươi cũng tò mò tại sao Băng Liên Vô Cực lại tan ra trên tay ngươi nhỉ? Đêm đó lúc mời ngươi uống rượu, ta đã pha thêm máu của Trường Minh sư đệ bọn họ."

Nói xong liền nghênh ngang đi theo sư huynh, không ngoảnh lại một lần.

Chúc Thải Y bất động, một giọt máu nóng đỏ tươi tuôn ra từ hố thủng trên mắt, rơi xuống thành đóa hồng diễm lệ tưới trên mặt đất.

Không biết là nước mắt hay là máu.

Trong ngẩn ngơ nàng thấp thoáng nhìn thấy năm đó cành liễu lả lơi theo gió, tơ liễu bay lả tả, sư tôn du xuân trở về, dẫn theo một thiếu nữ tú lệ câu nhân.

Sư tôn nói: "Từ hôm nay, đây là tiểu sư muội của các ngươi.

Chúc Thải Y kéo tay cô bé, thiếu nữ giương đôi mắt mông lung sóng ướt, e ngại thẹn thùng cất tiếng gọi: "Sư tỷ."

"Tiểu sư muội." Chúc Thải Y khẽ đáp lại................................................

Mười năm sau, thôn chài ven biên cảnh.

Thiếu niên mười hai tuổi ngồi trong sân nhà, vá lại tấm lưới rách vụn.

Một tràng gõ cửa "Cộc cộc cộc" vang lên.

Hắn đặt tấm lưới trong tay xuống, ra mở cửa.

Một nam một nữ đang đứng ngoài cổng, người mặc tơ lụa vải vóc, phong thái cử chỉ phóng khoáng lễ độ.

Nam nhân phong thần tuấn lãng, khí chất nho nhã.

Nữ nhân áo trắng không tì vết, mỹ mạo như tiên.

Nhìn một cái liền biết không phải người thường.

Nam nhân ôn tồn lễ nghĩa nói với thiếu niên: "Tại hạ và sư muội đi qua nơi này, đột nhiên có chút khát nước, chẳng biết có thể xin tiểu ca miếng nước được không?"

"À, không thành vấn đề!"

Thiếu niên gật đầu như giã tỏi, vội mời hai vị khách vào.

Nhà tranh vừa dơ vừa xấu, hắn không tiện dẫn hai vị vào nhà, chỉ lấy hai ghế gỗ mời bọn họ ngồi bên bàn đá trong sân chờ một chút.

Thiếu niên vào nhà nấu nước.

Hai người đánh giá qua bày biện trong nhà, thi thoảng trò chuyện mấy câu.

Đống cỏ khô ở sau nhà tranh đột nhiên phát ra âm thanh xào xạc.

Hai người nhìn theo tiếng động, một bóng người nhếch nhác bò ra từ đống cỏ.

Nàng gầy hốc gầy hác, thân hình tiều tụy, hai bên tóc mai trắng bạc sương, mặt dính đầy bùn đất, cặp mắt bị che bởi dây vải bố đen lấm như trâu đầm, y phục trên người cũng là vải thô đay sợi đầy mụn vá.

Nàng lưng còng khom người chống gậy gỗ gõ nhẹ thăm dò phía trước, quanh quẩn vô định.

Đôi tay gầy như que củi nắm chặt gậy gỗ, mười ngón móng tay dài dơ bẩn khảm đầy bùn đất cáu đọng, nhìn càng giống một đôi chân gà.

Nàng nhai từng ngụm từng ngụm đồ vật trong miệng, một cọng cỏ tranh nhô ra từ khóe miệng.

Thiếu niên xách ấm nước đi ra, nhìn thấy cảnh này liền vội kéo nàng ra sau lưng, vừa rót nước cho hai vị khách vừa xin lỗi: "Mẹ ta đầu óc không tốt, làm hai vị sợ rồi, thật không phải rồi."

Rồi quay người, rút đồ trong miệng nữ nhân điên ra, càu nhàu nói: "Đã dặn ngài bao lần rồi, đây là cỏ tranh! Không ăn được!"

Thế nhưng nữ nhân điên không trả lời hắn, chỉ toét miệng cười khà khà điên điên.

"Nàng...là mẹ ruột của ngươi?"

Nam nhân hỏi, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân điên sau lưng thiếu niên, ánh mắt lóe lên tia bất định.

Thiếu niên nhất thời mở miệng, cũng ngồi xuống, nói liên tục với một nam một nữ: "Mẹ ruột của ta đã mất vì khó sinh, nàng không phải mẹ ruột của ta."

"Cha ta nói, mười năm trước, y dẫn ta còn nhỏ đi thăm thân nhân, xe ngựa đi qua một ngọn núi thì nhặt được nàng ở chân núi. Cha ta thấy nàng vừa điên vừa mù, đã không nhận ra người lại không nói lên câu, quá đáng thương nên cưu mang nàng. Người ngoài có hỏi thì bảo là mẹ ruột của ta cho đỡ phiền toái."

"Hai năm trước, cha ta bệnh qua đời, chỉ còn ta với mẹ nương tựa lẫn nhau, bao năm trôi qua sớm đã có tình cảm. Nàng tuy không phải mẹ ruột nhưng lòng ta đã xem nàng là ruột thịt."

Thiếu niên nói khô cả cổ họng, vội tự rót ly nước uống ừng ực.

Hai vị khách nhân nghe hắn kể xong dường như có suy tư.

Nữ nhân áo trắng nét cười như hoa: "Cha ngươi thật là một người tốt."

Thiếu niên ngó nhìn dung nhan khuynh thành tuyệt sắc của nàng, không khỏi ngượng ngùng, mặt đỏ nhàn nhạt gãi đầu: "Cha ta đúng là người tốt."

Nữ nhân điên vốn đang ở sau lưng hắn không nói lời nào, bỗng nhiên nghiêng mặt sang "nhìn" nữ tử áo trắng, mơ hồ không rõ thầm gọi: "Tiểu sư muội..."

Nụ cười của nữ tử áo trắng chợt cứng đờ, sắc mặt như nhìn thấy quỷ.

Nam nhân vỗ nhẹ mu bàn tay nàng an ủi rồi chậm rãi đứng lên, ung dung không vội nói với thiếu niên: "Ta và sư muội còn có chuyện quan trọng, đành cáo từ trước, đa tạ tiểu ca."

"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không cần cảm tạ."

Thiếu niên cười khách sáo, tiễn bọn họ ra cửa.

Nam nhân lấy từ trong tay áo một thỏi vàng khối đưa tới: "Chút tâm ý nhỏ, xin hãy nhận lấy."

Thiếu niên giật nảy mình, xua tay lia lịa: "Này quá quý giá, ta không thể nhận."

Nam nhân nhét nén vàng vào tay thiếu niên, quay đầu nhìn về nữ nhân điên đang đứng ngẩn ngơ trong sân, lời như có thâm ý: "Tiền này để chiếu cố mẹ ngươi cho tốt."

Thiếu nhiên hỏi: "Các hạ quen biết mẹ ta sao?" Nếu không sao lại đưa hắn nhiều tiền đến vậy.

"Không, không quen biết, chỉ là thấy nàng quá đáng thương thôi."

"Sư huynh, chúng ta mau đi thôi!"

Nữ nhân áo trắng chau mày thúc giục, dường như một khắc cũng không muốn ở lại.

"Được!"

Hai người bước ra khỏi cửa, đột ngột đạt gió dưới chân bay vυ"t lên trời, lẩn vào tầng mây trùng điệp.

Thiếu niên trợn mắt há miệng, lòng đỗi kinh ngạc, đây là hắn thấy tiên sao?

Ngày hôm sau, nữ nhân điên đã chết.

Nàng vô tình nuốt phải nén vàng thiếu niên giấu trong ngăn kéo.

Thiếu niên không có tiền mua quan tài, chỉ có thể cuốn chiếu rơm rồi chôn cất.

Thiếu niên dựng cho nàng tấm ván gỗ làm bia mộ, thế nhưng cũng không biết khắc gì lên.

Cuối cùng để một tấm bia gỗ không tên.

Rất nhiều năm về sau, có người thấy tấm bia mộ, tò mò hỏi dân làng gần đó: "Tấm bia này sao lại không khắc tên?"

Dân làng: "Dưới đó chôn một bà điên, bà ta không có tên."