Chương 41

Phó Thuấn cảm nhận sự mềm mại của Tống Địch, anh nháy mắt hoảng hốt cho rằng bọn họ đã quay về tối hôm qua, đang cửa ở khách sạn.

Nhưng là hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hết thảy đều trở nên hoang đường như thế.

Phó Thuấn cắn mạnh môi dưới của cô, Tống Địch bị đau, cũng không có tránh đi, ngược lại càng dùng sức mà hôn đến.

Cũng không biết là đang cùng với phân cao thấp, đều đặc biệt để ý nụ hôn này.

Hơn nửa ngày, Phó Thuấn mới cảm giác được chính mình chống đỡ lấy hơi nóng trên chóp mũi của mình phả vào mặt gò má cô đấy.

Ngón tay của anh sờ theo trên gương mặt, mới biết được cô khóc.

Còn biết khóc!

Khóc có tác dụng thì trái đất này không cần xoay!

Phó Thuấn mυ"ŧ mạnh lưỡi của cô, kéo lưỡi mềm mại của cô ra bên ngoài, cuối cùng cô đau dùng tay đập l*иg ngực của anh, hết cái này đến cái khác, âm thanh rầu rĩ.

Phó Thuấn lại dời lưỡi anh đưa đến trong môi cô, nghiền áp qua lưỡi của cô, tới tới lui lui liếʍ láp trên môi cô…

Tống Địch chưa bao giờ chịu đựng những điều này, bất tri bất giác cũng không hiểu được mà khóc, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, đứng không vững, phải dựa vào anh ôm mới đứng được, cả cơ thể cô nóng lên, đầu óc nóng lên, phát nhiệt, lại đập anh.

Cuối cùng trước khi lưỡi run lên, Tống Địch giãy giụa khỏi anh: “Đừng!”

Mặt của cô buồn bực chôn ở trong ngực anh, dùng sức mà chống đỡ lấy, giống như đang giận dỗi.

Cũng không biết là ai nên hờn dỗi hơn.

Phó Thuấn im lặng.

Nhưng nghĩ đến đây cô mới mười chín tuổi, anh… Hoàn toàn không dám tức giận.

Mười chín tuổi, tâm tính cũng còn không có trưởng thành.

Tống Địch sờ soạng muốn đi bật đèn, Phó Thuấn dứt khoát đặt lưng ở công tắc mở lên, không bảo cô mở.

Cô hạ giọng nói: “Em phải đi xuống, lát nữa bà nội sẽ lên lầu, em phải dìu.”

“Một năm em trở về mấy lần? Cần em dìu?” Phó Thuấn lạnh lùng hỏi.

Tống Địch á khẩu không trả lời được.

“Em cũng phải đi rồi, em ngủ lầu hai.” Tống Địch lại nói.

“Em có chuyện gì cần phải giải thích cho anh không?” Phó Thuấn vô cùng lạnh lùng nói, giống như một thanh băng chùy đang đυ.c bên trên khối băng.

Tống Địch muốn thối lui, Phó Thuấn không cho, ôm cô như trước, ngược lại càng dùng sức.

Tống Địch khóc, rút thút tha thút thít đáp nói: “Anh như thế nào có thể tìm tới nơi này? Anh tới làm gì? Anh đi báo cảnh sát là được rồi, em chờ ăn cơm tù, có người nuôi em.”

“…”

Từ lúc sinh ra đến nay Phó Thuấn chưa bao giờ nghe qua lời này —— ăn cơm tù có người nuôi?

“Em là cảm thấy ngồi tù là phúc lợi xã hội?”

Tống Địch không có lên tiếng, hơn nửa ngày mới nghẹn ngào nói: “Dù sao quốc gia nuôi cơm.”

Phó Thuấn hù dọa nói: “Vậy em biết rõ trước khi đi em phải bồi thường tổn thất bao nhiêu không?”

Tống Địch đầu từ ngực ấm áp của anh nâng lên một chút: “Bao nhiêu?”

Phó Thuấn thuận miệng nói mò: “Dựa theo tính chất, khởi điểm là chín tỷ, bên trên không ngừng phát sinh, xem anh lên án em như thế nào.”

“Vậy thì tố cáo chất lượng. Em không có tiền, tiền đều bỏ ra rồi, em muốn ngồi tù.” Tống Địch oán hận nói.

Hồi lâu, Phó Thuấn mới giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: “Đồ ngốc, anh đều bồi thường cho em rồi.”

“Cái gì? Anh bồi cho em rồi hả?” Tống Địch đã giật mình, mạnh mà ngẩng đầu, ót cúi lên gõ vào cằm Phó Thuấn, cô nhanh chóng đưa tay bụm lấy cằm anh: “Vì sao? Vì sao anh còn làm cho em nữa!”

Cô khóc bù lu bù loa, một tay bụm lấy anh, một tay đập cánh tay anh.

Phó Thuấn thầm nghĩ: anh chỉ thuận miệng…

Mà, cái phản ứng này, anh thích.

“Vậy nếu không thì làm sao bây giờ? Muốn viện nghiên cứu báo cảnh sát bắt em lại? Anh không nỡ được.”

Phó Thuấn nhu tình mà nói, lau tay của cô, hôn lên đôi mắt cùng nước mắt của cô: “Anh không nỡ.”

“Anh như thế nào lại như vậy! Anh mắng em đi!” Tống Địch gấp đến độ đập anh: “Chín tỷ, một năm tiền lương của anh mới bao nhiêu, đây không phải là nhiều năm làm đều là không công rồi hả?”

“Đúng.” Phó Thuấn trung thực mà tính cho cô một số sổ sách: “Anh một năm hơn ba tỷ, theo như bình thường khấu trừ thuế, thật đến trên tay hàng năm là ba tỷ ba, anh tiêu dùng nhiều, một năm tiết kiệm chín trăm triệu, anh mới đi làm hai năm, năm thứ nhất còn không có nhiều như vậy…”

Tống Địch nghe anh nói đâu ra đấy, nóng nảy: “Vậy làm sao bây giờ? Không được, báo cảnh sát, để cho bọn họ bắt em thì tốt rồi.”

“Anh không muốn em ngồi tù… bé cưng…” Phó Thuấn thân mật mà hôn khóe miệng của cô.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Tống Địch khóc đến trào nước mắt, bàn tay Phó Thuấn đều che không nổi.

Phó Thuấn thầm nghĩ: rốt cuộc là tuổi trẻ đơn thuần, lại dễ bị lừa.

“Em không nên làm chuyện này, đều là em không tốt, hu hu hu…” Tống Địch bên cạnh khóc bên cạnh tự trách: “Tại sao có thể như vậy? Bọn họ nói với em anh sẽ không sao hết, anh là người bị hại, sao anh có thể có chuyện gì chứ?”

Phó Thuấn bất đắc dĩ, ôm cô vuốt lưng của cô: “Bởi vì báo cảnh sát bọn họ sẽ muốn bắt em, anh không cho viện nghiên cứu báo cảnh sát, nói là anh tiết lộ.”

“Vì sao! Sao anh lại ngốc như vậy! Thật nhiều tiền thật nhiều tiền đây này! Làm sao bây giờ, em đem tiền đều cho ba mẹ em cho em của em khám bệnh…” Tống Địch gấp đến độ ôm anh.

“Anh thích em, cục cưng.” Phó Thuấn nhu tình mật ý mà tỏ tình, qua trong giây lát cảm giác mình trở thành tên lừa gạt.

Mà trong ngực, kẻ lừa đảo thật sự này đang than thở khóc lóc mà lên án chính mình: “Đều tại em không tốt, em không nên gạt anh, thực xin lỗi…”

“Vậy em yêu anh cũng là lừa gạt anh sao?” Phó Thuấn lạnh mặt hỏi.

Tống Địch thoáng chẹn họng một chút, không có trả lời.

“Nói.” Phó Thuấn nói.

Tống Địch vẫn không mở miệng.

Phó Thuấn siết chặt eo cô, nâng cô lên, dọa cô không biết làm thế nào mới tốt.

Anh ôm cô, tay kia theo chân của cô ngoặt đặt lên eo của mình, để cho cô treo ở trên người mình.

Hai người trong bóng đêm mặt đối mặt, cửa sổ trong gian phòng có một đoạn ánh sáng không rõ lắm, cũng đã đủ để đối phương thấy rõ đôi mắt nhau.

Tống Địch khóc bù lu bù loa, lông mi ẩm ướt rũ trên mặt, cũng không dám nhìn Phó Thuấn, lặng lẽ nhìn cũng không dám.

Phó Thuấn thì nhìn chằm chằm vào cô, hôn lên khóe miệng cô.

“Em nói với anh trước, em đến cùng bao nhiêu tuổi.” Phó Thuấn hỏi.

Tống Địch ngượng ngùng nhúc nhích thân thể, phát hiện không động đậy được, anh càng ôm càng chặc: “Hai mươi rồi.”

“Tuổi tây thì sao?”

“Mười chín.”

Phó Thuấn thật sự nhanh bị làm tức chết.

Dựa theo cái tính toán này, anh so cô lớn hơn chín tuổi rồi.

Khoảng cách thế hệ là gì, đúng là chính là rãnh biển Mariana.

“Vậy em gạt anh em 24?”

“ Ở bên ngoài em đều nói em 24. Nếu không thì, có lẽ sẽ có người ăn hϊếp em.” Tống Địch quắt quắt miệng, nhẹ nhàng nói.

“Vậy em cảm thấy gạt anh thú vị sao?” Phó Thuấn trầm giọng hỏi.

Cả buổi không đợi được cô trả lời, kết quả lại khóc rồi.

Đúng là bé mít ướt.

Lúc trước Mạnh Khương có hay khóc như thế không?

“Không được khóc, bây giờ là em có lỗi, sao em còn khóc? Em không nói lý.” Phó Thuấn nghiêm túc, kể từ khi anh biết Tống Địch mười chín tuổi, tâm tính bên trên nghiễm nhiên điều chỉnh trở thành trưởng bối.

“Em không biết phải làm thế nào mà!” Tống Địch vừa khóc vừa quệt nước mắt lên áo khoác ngoài của anh, ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh, dựa vào người anh.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của anh, em thích anh sao?” Phó Thuấn hỏi.

“Không thích không thích không thích! Ghét muốn chết luôn ấy chứ!” Tống Địch đập vai anh, nhưng không mạnh, chỉ đánh lung tung lên.

Phó Thuấn ra vẻ muốn vứt bỏ cô, vừa buông tay ra, Tống Địch sợ hãi liền ôm lấy anh.

Anh không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc có thích hay không?”

“Anh hung dữ quá! Em không muốn thích anh!” Tống Địch ấm ức khóc: “Lần nào anh cũng hung dữ như vậy, vô cùng vô cùng hung dữ!”

“Được rồi, vậy anh đi đây.” Phó Thuấn thực sự bắt đầu đẩy cô.

Kết quả Tống Địch giữ chặt lấy: “Anh đi đâu, trên đảo hoàn toàn không thoát ra được. Hơn nữa thực sự không có khách sạn gì cả… anh đừng đi…”

“Vậy em thích anh không?” Phó Thuấn lại hỏi.

Tống Địch gật đầu.

“Nói ra, anh muốn em tự nói.”

Hồi lâu, Tống Đich mới ấp úng nói: “Thích.”

Như vậy còn tạm được.

“Vậy em liên minh với Ngô Bình muốn đối phó với anh từ khi nào?” Phó Thuấn nói.

Tống Địch nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Hồi tháng tư.”

“…”

Có hơi sớm.

Lúc đó, có lẽ là khi Ngô Bình lần đầu đòi nghỉ việc.

“Hôn lễ của Quan Hạo Hiên là em cố ý tiếp cận anh sao?” Phó Thuấn hỏi.

“Không phải, chỉ là trùng hợp.” Tống Địch nói: “Ngô Bình…” cô dừng lại: “Khi cô gái đó đến tìm em, cho em xem ảnh của anh, em đã nhận ra anh ở buổi hôn lễ rồi.”

Nghe lời cô nói có vẻ là sự thật, bản thân lại tạo điều kiện cho vợ của Ngô Bình.

Cái đầu này cũng không thông minh như vậy, sao có thể hãm hại anh chứ?

Phó Thuấn cũng thực sự không hiểu.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh cứ đần độn vậy.” Tống Địch ngược lại lại tức giận, quay đầu lại, áp miệng lạ cổ anh nói: “Em tặng hoa hồng cho anh, anh không để ý đến em!”

“Em chính là người mỗi tuần gửi một đóa hoa đến cho anh sao?” Phó Thuấn ngạc nhiên, Olivia thực sự hiểu phụ nữ, lại bị cô ta đoán đúng.

“Vậy giọng phụ nữ là ai?” Phó Thuấn hỏi.

Tống Địch vuốt mũi, nói bên tai anh: “Anh Phó, em rất thích anh đấy…”

“…” Phó Thuấn thực sự muốn vứt bỏ cô, trực tiếp đánh một trận, nhưng ấm áp như này thì sao nỡ chứ?

Anh kìm nén kích động muốn đánh người, tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó em chỉ có thể tự đi thôi! Sau đó lại tìm cơ hội gặp anh, phòng tập gym hay triển lãm gì đó, đều là cố ý cả.”

“Anh còn nghĩ một tuần gặp hai lần, sao trùng hợp như vậy.” Phó Thuấn đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Xem kịch nói thì sao?”

“Chuyện đó không phải, đó là trùng hợp.” Tống Địch nói: “Vậy nên ngày hôm đó em cũng rất bất ngờ… ngày hôm đó, em cũng không biết tại sao, có chút buồn…”

“Tại sao?”

“Thấy anh ở bên cô gái xinh đẹp, thấy hai người rất xứng đôi, nên em thấy hơi buồn.” Tống Địch lắc đầu, liên tục cọ xát lên cổ anh: “Không biết nữa. Dù sao đi nữa thấy anh đẹp trai, với cô gái xinh đẹp đó giống như là người yêu, em liền không vui vẻ gì nữa.”

Em không vui, lẽ nào anh vui sao?

Gặp quỷ.

“Nói tiếp đi, sau đó thì sao nữa.” Phó Thuấn vỗ mông cô.

Tống Địch nói: “Sau đó không có gì cả. Anh kỳ quái quá, ngày quốc khánh rõ ràng đến tìm em, em muốn gửi hoa đến nhà anh, anh lại nói không cần.”

”…” Phó Thuấn không nói gì.

Anh sợ cô mệt, thì ra cô có mục đích khác.

“Vậy nếu như anh bắt em đến nhà thì sao?” Phó Thuấn hỏi: “Có phải trực tiếp ăn trộm máy tính rồi bỏ đi luôn?”

“Không biết nữa, có lẽ vậy.” Tống Địch nói: “Em không có kinh nghiệm, có hơi sợ.”

Phó Thuấn lạnh lùng hừm.

“Anh chính là ngu ngốc như vậy.” Tống Địch nói: “Ngày hôm đó trời mưa, em nói anh lên nhà em lau quần áo, anh lại nói quần áo anh chống nước…”

”…” Phó Thuấn nhớ đến cuộc hỏi của anh hai và chị dâu, cũng sững sờ: “Vậy nói thế nào?”

“Không biết.”

Có điều Tống Địch đột nhiên hôn lên cổ anh: “Nhưng chứng minh anh rất chính trực, là một người tốt, sẽ không tùy tiện đến nhà phụ nữ…”

Phó Thuấn bất lực. Có lẽ là nói anh không hiểu chuyện tình cảm.

Tống Địch lại nói: “Ngày hôm đó em không ngủ ngon, em thấy anh rất tốt, nếu như trộm máy tính của anh, có lẽ anh sẽ rất buồn… anh buồn em cũng sẽ buồn…”

“Vậy sao?” Phó Thuấn hỏi ngược lại, nhưng anh không nhận ra.

“Nhưng em trai cần tiền chữa bệnh, tiền nợ chỗ em Đường cũng cần phải trả… em cũng không còn cách, mới đòi bọn họ ba tỷ trước.” Tống Địch nói đến đây, lại ủ rũ: “Em xin lỗi…”

“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Sáu tỷ.” Tống Địch nhỏ giọng nói: “Bây giờ em trai chữa bệnh là gần ba tỷ, còn nợ tiền đánh bạc chỗ em Đường một tỷ rưỡi vạn, sau đó em trai chữa bệnh còn cần chín trăm triệu nữa…”

“Vậy còn lại bảy trăm năm mươi triệu kia thì sao? Làm sính lễ sao?” Phó Thuấn mỉa mai.

Tống Địch không chịu được giọng điệu của anh, cô lập tức khóc: “Muốn dùng trong việc nhà. Không muốn lấy chồng, em muốn ở tù, anh mau đưa em đi đi, em muốn ăn cơm nhà nước.”

“Bớt nói nhảm. Em trả lại chín tỷ cho anh đi rồi hẵng nói!” Phó Thuấn nói.

Tống Địch âu sầu: “Tiền ở đâu chứ? Em không có tiền… nếu như em có tiền, sao em có thể làm chuyện như này chứ? Em…”

“Bây giờ hối hận rồi sao? Hối hận cũng vô dụng!” Phó Thuấn nói.

Hồi lâu không nghe thấy tiếng nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của cô. Không ngờ rằng, Tống Địch đột ngột ngước đầu, hôn lên môi anh, lề mề lúc lâu cũng không biết hôn thế nào, lưỡi cứ ngọ ngoạy lung tung. Phó Thuấn bị dáng vẻ ngây thơ của cô khiêu gợi đến mức không chịu đựng được nữa, bờ môi lập tức cuộn lấy lưỡi cô. Hai người hôn nhau một lúc lâu mới buông ra.

Tống Địch mới nói: “Em không hối hận chút nào! Nếu như em không nhận chuyện này, em sẽ không gặp được anh! Em thích anh! Thích anh! Rất thích anh!”

Hự, tỏ tình đột ngột như vậy đúng là là sốc mà. Phó Thuấn lại hôn lên môi cô, hai người ôm chặt lấy nhau, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương…