Ngày hôm sau, Phó Thuấn vốn định đưa Tống Địch đến nhà awn của công ty ăn cơm trưa, nhưng cô xấu hổ, sợ gặp được đồng nghiệp của anh, hủy hoại danh tiếng anh chàng độc thân vàng của anh.
Phó Thuấn ở trong Zalo nói: Toàn bộ văn phòng cũng biết anh yêu đương rồi, đối tượng là bà chủ thường xuyên đến tặng hoa.
Tống Địch lập tức bùng nổ, lắp bắp mà trả lời:.. A,tại sao anh lại nhiều chuyện như thế? Gặp ai cũng khoe sao? Không biết… Không biết xấu hổ sao?
Phó Thuấn nói: Không phải anh, là quầy lễ tân truyền đi đấy.
Tống Địch khó hiểu hỏi: Làm sao anh biết là mỹ nữ ở quầy lễ tân?
Phó Thuấn ngồi ở bên trong ghế làm việc, nhìn ra bên ngoài cửa thủy tinh thấy Ben vội vàng đi qua, anh cười nói: ‘Suy đoán theo logic.’
Một lát sau, Phó Thuấn hỏi: ‘Không đúng, tại sao yêu đương phải xấu hổ? Như thế nào, yêu đương với anh làm em thật mất mặt với người ta?’
Không nhận được tin hồi âm, chỉ nhận được một bức ảnh chụp hoa tươi, Phó Thuấn mở lên xem ngay, anh thật sự một chút cũng không hiểu.
Tống Địch phát giọng nói hỏi: ‘Nhìn có đẹp không?’
Phó Thuấn theo đuổi không buông: ‘Đừng trốn tránh câu hỏi của anh, trả lời nhanh lên.’
Một lúc sau, Tống Địch mới phát giọng nói ậm ừ nói: ‘Em không muốn cho người khác biết em có đẹp trai bạn trai như vậy, lỡ bị người khác cướp mất phải làm sao bây giờ?’
Phó Thuấn như mở cờ trong bụng, lại làm bộ lạnh lùng: ‘Vậy em chuẩn bị lúc nào, công khai với anh đây?’
Tống Địch cười: ‘Muốn công khai như kiểu mở hội nghị hả, tưởng tượng anh như chiếc xe điều khiển tự động, công bố cho cả thế giới biết được không?’
Phó Thuấn nghĩ đến hai người gặp được nhau ở buổi triển lãm khoa học kỹ thuật ở công viên trước kia, cũng cười, lập tức hỏi: ‘Chuyện đi Ô trấn thế nào rồi? Có thể sắp xếp thời gian không?’
Tống Địch nói: ‘Có có có, hai ngày mười sáu và mười bảy, nhưng ba ngày thật sự không được.’
Phó Thuấn thầm nghĩ, này còn chưa đủ sao? Quá đủ rồi.
Khi thấy đồng nghiệp anh tìm đến mình ăn cơm, nhân tiện nói: ‘Không có vấn đề, gặp mặt nói cụ thể. Anh cùng đồng nghiệp đi ăn cơm trước.’
Đợi đi đến trong thang máy, Tống Địch mới trả lời mấy chữ: ‘Đi đi, đằng sau lại bổ sung thêm một biểu tượng (Moa).’
Phó Thuấn nghĩ, biểu tượng này, có nghĩa là đang hôn anh sao?
“Kỹ sư Phó, cậu yêu đương như thế nào rồi?” Ben thấy anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình: “Nhìn cái gì đấy?”
Phó Thuấn nhét điện thoại di động màu đen vào túi quần, lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện.”
Mọi người lập tức cười cười.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối, chỉ có điều ăn xong Phó Thuấn vội vàng trở về tăng ca, mà Tống Địch tiếp tục bận rộn ở cửa hàng bán hoa.
Tống Địch sợ anh chạy tới chạy lui chậm trễ công việc và nghỉ ngơi, muốn anh trực tiếp về nhà để đi ngủ.
Lúc Phó Thuấn xin xỏ có thể đi qua cửa hàng bán hoa gặp cô hay không, nhưng bị Tống Địch bác bỏ, nói là nếu như không nghe lời…, thì về sau sẽ không để cho gặp.
Phó Thuấn còn có thể có biện pháp nào, cô bạn gái nhỏ đúng là chính là hiện thân của nhân dân lao động tốt nhất, vội vàng loay hoay kiếm tiền, không rảnh nói chuyện yêu đương.
Chờ đến thứ bảy, sinh nhật Quan Hạo Hiên, Phó Thuấn chỉ có thể không tình nguyện đến khách sạn để tham gia.
Anh nói cho Tống Địch là muốn tham gia bữa tiệc của một người bạn, ám chỉ rõ ràng là muốn cô cùng đi.
Nhưng Tống Địch bất vi sở động, nghiêm mặt nói cho anh biết, thứ bảy là ngày hoàng đạo, bán hoa còn không kịp, nghỉ một ngày tổn thất rất nhiều tiền.
Bất vi sở động: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.Sinh nhật Quan Hạo Hiên đã chọn ở khu nghỉ dưỡng sang trọng Sơn Trang của Phó gia ở ngoại ô.
Lúc tiến vào đại sảnh của khách sạn, thấy tràn đầy hoa tươi, Phó Thuấn lần đầu tiên nghĩ, hay là tìm chị dâu giúp đỡ thỏ con kinh doanh nhỉ?
Nhưng mở miệng như thế nào đây? Hơn nữa, vạn nhất tiếp tục kinh doanh, bé thỏ trắng càng bề bộn hơn thì làm sao bây giờ?
Phó Thuấn rơi vào thế khó xử, hận không thể trực tiếp nện tiền để cưới người ta về nhà.
Bữa tiệc sinh nhật tổ chức theo kiểu phương Tây, Phó Thuấn ngồi cùng mấy người bạn trò chuyện, uống rượu vang đỏ và ngắm cảnh.
Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng anh chính là không hiểu sao có một sự lo lắng, hận không thể trực tiếp rời đi, đến trong tiệm của bé thỏ trắng nhìn cô cắm hoa.
“Làm sao vậy? Không thèm uống rượu sao?” Quan Hạo Hiên xã giao xong mới đi ra, anh ta uống hơi nhiều, tùy ý mà bắt chéo chân.
Mấy người bạn đều bỏ đi xã giao, để lại Phó Thuấn cùng hai người bọn họ ngồi đó, trước mặt là tấm thủy tinh cao cao từ sàn đến trần nhà, từ nơi này nhìn ra ngoài dãy núi nối tiếp nhau, màu đen như ngưng tụ.
Phó Thuấn nói: “Tớ yêu rồi.”
Lúc nói lời này, anh nhìn Quan Hạo Hiên, hai người bèn nhìn nhau cười, từng người nâng ly uống một ngụm.
Quan Hạo Hiên thở dài nói: “Anh em, tớ còn sốt ruột hơn bà Thành nhà cậu, cậu có tin không? Haizz, không dễ không dễ mà.” Anh ta thật sự uống nhiều quá, vỗ đùi Phó Thuấn: “Không đúng, cậu thấy thế nào không đủ high ah.”
Phó Thuấn cũng nói: “Nghĩ xa, có một số việc, cảm giác và tưởng tượng cũng không giống nhau, sẽ không đơn giản như vậy.”
Quan Hạo Hiên ơ một tiếng ngồi xuống: “Thuấn, cậu ngon lắm. Trải nghiệm cuộc đời nhanh thật.”
Phó Thuấn cho anh ta một quyền: “Nhanh chóng giúp tớ suy nghĩ.”
Anh nhắc sơ qua tình huống gia đình Tống Địch, nhưng mà bỏ bớt đi sự việc một nhà người chú, chỉ nói điều kiện trong nhà cô không tốt.
Sau nửa ngày, Quan Hạo Hiên mới nói: “Nếu người khác, tớ sẽ nói với anh ta, được rồi đó, đổi một người khác, nhiều phụ nữ như vậy, đổi một người còn không được sao? Nhưng cậu thì không lời nào để nói, tự cầu cho bản thân nhiều phúc.”
“Cái quỷ gì vậy?” Phó Thuấn kinh ngạc: “Cậu có còn phải là anh em tốt nhất của tớ hay không?”
Quan Hạo Hiên nói: “Đúng vậy, như thế nào lại không phải tớ hả?”
Phó Thuấn nhìn biểu lộ thủy chung gần như vô nghĩa của anh ta, rượu ở trong ly chỉ chốc lát sau đã cạn, vừa rồi cũng là một ly tiếp một ly khác, anh lập tức ý thức được sao Olivia không đi cùng?
“Vợ của cậu đâu?”
Quan Hạo Hiên giơ ngón tay cái lên: “Thật sự, cậu thật sự thông suốt rồi.”
“Đừng kéo.” Phó Thuấn đẩy tay của anh ta ra: “Cãi nhau?”
“Ừm.” Quan Hạo Hiên cúi đầu: “Một lát nữa, tiệc sinh nhật kết thúc, cô ấy sẽ trở về Québec.”
“…”
Phó Thuấn không hiểu vì sao lại thành ra như thế gì: “Cô ấy về nhà mẹ đẻ? Cậu không đi cùng sao?”
“Một mình, cô ấy nói muốn được bình tĩnh.” Quan Hạo Hiên tùy ý để cái ly trống không lên trên bàn nhỏ: “Bình tĩnh thì bình tĩnh, dù sao còn có rất nhiều thời gian để bình tĩnh.”
Cái này nghe xong chính là nói nhảm, ngay cả Phó Thuấn cũng cảm thấy: “Vì sao?”
Anh cảm giác một người phụ nữ trưởng thành giống như Olivia, không thể nào sẽ cãi nhau với chồng mình?
Anh thật sự không biết gì về phụ nữ cả.
“Mẹ của tớ muốn ôm cháu, hiện tại cô ấy lại không muốn sinh.” Quan Hạo Hiên nói: “Điều tàn nhẫn nhất không ở chỗ này, điều tàn nhẫn nhất chính là, mẹ của tớ nói không muốn sinh, vậy tại sao lại gả, lãng phí thời gian của tớ.”
“…”
Phó Thuấn ngay cả mẹ ruột cũng đều hiếm khi gặp, huống chi ba mẹ của anh ta, bởi vậy anh không quyền lên tiếng: “Lời này, hình như hơi nặng lời rồi?”
Anh mơ hồ cảm thấy, nếu bà Thành nói lời này với bé thỏ trắng, đoán chừng bé thỏ trắng sẽ sụp đổ tại chỗ.
“Đương nhiên người đáng chết nhất là tớ rồi.”
Quan Hạo Hiên mệt mỏi nói, anh ta nhìn Phó Thuấn: “Người anh em, thật tình nói một câu, gặp phải bất cứ vấn đề gì, chỉ cần không muốn chia tay không muốn ly hôn, nhất định nhớ rõ đứng về bên phía vợ mình. Do dự một giây đều là lỗi.”
Phó Thuấn tiêu hóa những lời này một chút: “Như vậy, lúc mẹ của cậu nói ra lời này, cậu đã do dự?”
Quan Hạo Hiên tuyệt vọng nhún vai: “Cho nên cô ấy im lặng không cãi cọ gì mà mua vé máy bay quay trở lại Québec, còn nói muốn ly hôn.”
“Cái này…”
Phó Thuấn biết rõ, những cô gái trong vòng giao tiếp của bọn họ đều là người vô cùng thoải mái, độc thân đến chết, kết hôn lần hai, lần ba cũng rất bình thường, chỉ cần bản thân vui vẻ, miễn là sống tốt hạnh phúc là được.
“Vậy cậu còn không nhanh chân đi năn nỉ sao?”
“Không năn nỉ nổi.” Quan Hạo Hiên nói: “Cậu chưa từng nghe cô ấy nói chuyện sao? Logic đạo lý hơn bất kì ai khác, tính tình cũng cứng rắn hơn so với ai khác, tớ…”
Anh ta dừng một chút, mới nói: “Tớ chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa thôi.” Lại là thở dài.
Phó Thuấn sửng sốt: “Quỳ xuống không phải rất bình thường, không có việc gì.”
Cái này đến phiên Quan Hạo Hiên nở nụ cười: “Hay là cậu đã từng quỳ trước con gái người ta a?”
“Không tính là thế.”
Phó Thuấn cẩn thận suy nghĩ: “Chỉ quỳ một gối xuống. Cái này không có việc gì? Ba tớ nói hay lắm, chỉ cần vợ vui vẻ, tiền có thể tùy tiện xài, chỉ cần không chuyển ra ngoài, có thể tùy tiện mua nhà bên ngoài; chỉ cần không ly hôn không rời nhà trốn đi, nên đánh nên mắng thì cứ đánh mắng, quan trọng nhất chính là vợ phải ở trước mặt.”
“Cậu nghĩ thông rồi thì tớ cưỡi tám con ngựa cũng đều đuổi không kịp cậu, anh em!” Quan Hạo Hiên đột nhiên nhảy dựng lên: “Đúng, vẫn là ông chủ Phó có đạo lý! Chờ đó!” Anh ta lao ra.
Phó Thuấn liền thấy tên đực rựa Quan Hạo Hiên vọt vào trong đám người.
Anh vội vàng đứng dậy, sợ anh ta sẽ nổi điên, kết quả chỉ thấy anh ta tiện tay rút một hoa hồng ở bên trong chậu hoa từ bên ngoài hành lang và đại sảnh, chạy vào quỳ gối trước mặt Olivia.
Olivia đang cùng mọi người nói chuyện với nhau, tất cả khách mời, nhân viên phục vụ tại hiện trường đều sợ ngây người.
Phó Thuấn im lặng, này là chiêu trò gì thế?
Anh lắc đầu, nghĩ ngợi lại rồi, quay người tiếp tục nhìn núi non nhấp nhô cùng với trời quang mây tạnh.
Mỗi đôi nam nữ đều có vấn đề riêng, lúc này anh mới là bước đầu tiên đi ra trường chinh vạn dặm, vẫn là bé thỏ trắng thông minh, đây mới chỉ là bắt đầu, cần gì phải gấp gáp?
Cái gọi là gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, làm thế nào để đối xử làm thế nào nói chuyện yêu đương, liền làm như thế đó a.
Vừa nghĩ như vậy xong, một đôi nam nữ ôm ấp nhau đi tới, chính là người bạn của Quan Hạo Hiên và Phó Thuấn, Trịnh Phỉ.
Phó Thuấn thấy Trịnh Phỉ trưng bộ mặt Playboy kia, lập tức nghĩ đến trước kia Quan Hạo Hiên nửa đùa nửa thật từng nói qua, ba của Trịnh Phỉ hơn năm mươi tuổi vẫn tìm cô gái trẻ hai mươi sáu tuổi.
Trịnh Phỉ cũng thấy Phó Thuấn, trêu chọc vài câu với bạn gái bên người, vỗ mông đối phương rồi để cho cô ta tự mình đi chơi, cầm ly rượu đi đến chỗ Phó Thuấn hỏi: “Đã lâu không gặp Phó Tam.”
“Ngồi đi.” Phó Thuấn hất cằm về phía ghế sô pha: “Lại đổi bạn gái rồi hả?”
Trịnh Phỉ là điển hình của loại người con ông cháu cha vừa có tiền có quyền còn có ngoại hình trong vòng bạn bè của bọn họ, từ lúc trưởng thành liên tục có phụ nữ vây quanh. Nhưng đương nhiên là có gen di truyền, lời nói và việc làm đều được giáo dục từ ba anh ta.
“Không đổi không được, cái cô trước trước đó đòi mua nhà mua xe, người trước hơn nữa còn đáng sợ hơn, muốn kết hôn.” Trịnh Phỉ khoa trương mà cười: “Anh thì sao? Còn độc thân sao?”
Phó Thuấn và Trịnh Phỉ cũng chẳng phải thân thiết, không định nói nhiều về chuyện riêng của mình, chỉ gật đầu.
“Vui vẻ là tốt rồi.” Trịnh Phỉ nghĩ rất thoáng: “Anh sướиɠ thật, làm kỹ thuật, không có hoa hoa cỏ cỏ dính bên người. Tôi đi ra ngoài xã giao, ngồi ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích đã có người tới ôm chân, chậc, nơi phồn hoa mà, nhiều cám dỗ lắm.”
Phó Thuấn nhíu mày, không trả lời, anh cũng đã gặp loại hình thức này, chỉ là anh khó hiểu nói: “Tại sao đòi mua nhà đòi mua xe muốn kết hôn lại rất đáng sợ?”
Trịnh Phỉ rút ra một hộp thuốc, hỏi: “Tôi hút được không?”
“Tùy ý.”
Trịnh Phỉ châm điếu thuốc, vô cùng tiêu sái mà nói: “Ba tôi đã nói rồi, chơi thì cứ việc chơi, lấy về nhà phải xem gia thế, phải biết giữ nếp‘cửa son đối cửa son’, nếu không thì tiền của Trịnh gia không thể đến chỗ tôi sẽ suy sụp một nửa, tôi cũng không thể gánh danh nghĩa bất hiếu.”
Phó Thuấn thầm nghĩ, cũng chính xác, Trịnh Phỉ là con trai độc nhất, nối dõi tông đường và làm vẻ vang tổ tiên dòng họ đều đi đôi với nhau.
Anh nghĩ đến bà Thành nói hai anh trai đều xử lý giúp anh chuyện nối dõi tông đường rồi.
Các anh đều không chịu thua kém mà hăng hái tranh giành, phấn đấu làm nhà họ Phó trở thành nhà giàu có tại một khu
Trời, không hiểu sao đột nhiên thấy may thật.
Trịnh Phỉ nhả khói trắng, cười nói: “Hơn nữa, thời đại này làm gì có cô bé lọ lem có ngây thơ trong sáng đâu? Còn không phải chỉ muốn được bò lên chỗ cao thôi sao?” Anh ta tự lắc đầu: “Đều là giả dối, haizz, đều là giả dối.”
“…”
Phó Thuấn không thích nghe những lời này, thỏ con của anh cũng rất đơn thuần, rất thiệnlương.
Anh nhíu mày, nói: “Do anh không có gặp được đúng người?”
Trịnh Phỉ dường như không nghe anh đang nói gì, nhìn làn khói trắng lượn lờ trước mặt, ngẩn ngơ như đang nghỉ gì đó.
Lúc rời khỏi khu nghỉ dưỡng đã không thấy Quan Hạo Hiên đâu, tiếp theo sau đó cũng không thấy Olivia.
Phó Thuấn uốngrượu, cần tài xế của khách sạn đưa về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, anh rất muốn gặp bé thỏ trắng, yêu cầu tài xế đưa anh đến cửa Hoa Nguyệt Hoa Nghệ.
Phó Thuấn ngồi ở hàng ghế phía sau, không có lập tức đi vào, nhìn về phía cửa tiệm, tỉnh rượu.
Tài xế đưa cho anh một chai nước, Phó Thuấn vặn mở uống.
Lúc này, anh lại thấy một người phụ nữ trông quen quen cầm túi xách màu đen tiến vào Hoa Nguyệt Hoa Nghệ.
Nhưng tạm thời không nhớ nổi đã gặp người phụ nữ này ở đâu.
Chỉ chốc lát sau, người này lại đẩy cửa thủy tinh đi ra, cái túi trong tay không thấy đâu, đổi thành một hoa.
Lúc này Phó Thuấn mới đẩy cửa xe đi ra, đi ngang qua trai gái đang cùng ra khỏi cửa hàng bán hoa, đi vào trong cửa hàng.
Tống Địch tưởng khách đến, không thèm ngẩng đầu, tiếp tục hoa: “Quý khách có thể chọn hoa, sau đó tôi sẽ hoa theo yêu cầu.”
Phó Thuấn bước tới trước, cách bàn trải hoa dài, giơ tay qua, làm cô hoảng sợ.
“Úi, sao anh lại tới đây?” Tống Địch bất ngờ cười cười, vội vàng xử lý tốt hoa trong tay, để ở một bên, đi tới.
Phó Thuấn nói: “Ngồi với anh một lát được không?”
“Vậy em đi lật bảng hiệu qua trước.” Tống Địch cười tủm tỉm đi đến trước, cúi người khẽ ngửi ngửi lene người anh: “Uống rượu rồi, còn uống rất nhiều. Anh đến đây bằng cách nào? Đi taxi sao?”
“Tài xế của khách sạn chở.” Phó Thuấn nói: “Đúng rồi, vừa rồi có một người phụ nữ vào mua hoa, cầm túi màu đen đấy.”
“Người phụ nữ? Vừa rồi?” Tống Địch nhìn ánh mắt của anh: “Có mấy người, anh nói người nào? Làm sao vậy? Bạn bè anh quen sao?”
“Không phải.” Phó Thuấn nhíu mày: “Chỉ là thấy lúc đi vào cô ấy có mang theo túi, đi ra ngoài lại không có, hhơi kỳ lạ.”
Tống Địch sững sờ, nhanh chóng đứng lên: “Đừng nói là có khách để quên đồ ở chỗ em đó nha?” Cô nhìn thoáng qua khắp nơi: “Không có.”
Phó Thuấn thấy cô sốt ruột, lại nói: “Có lẽ anh nhìn lầm rồi, không có việc gì.”
Tống Địch đưa cho anh một ly nước ấm, đổi chủ đề nói: “Gần đây bận r như vậy, anh còn muốn chạy tới chạy lui, về sau chúng ta một tuần gặp một lần được không?”
“Cái gì?” Phó Thuấn lập tức tỉnh rượu, so với ác mộng còn ác mộng hơn: “Không được.” Uống một ngụm nước: “Như bây giờ rất tốt, một tuần một lần quá ít.”
“Ồ.” Tống Địch nhìn anh, cảm giác có vẻ như anh không mấy vui vẻ, chỉ có thể đáp ứng.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?” Phó Thuấn hỏi.
“Không được, anh đi về nghỉ ngơi đi, em còn chưa có làm việc xong. Trong chốc lát còn phải đi cắm hoa. Ngày mai còn có thôi nôi của một bạn nhỏ, còn có một đại thọ chín mươi tuổi của một cụ già.”
“Hai ngày này sao toàn là ngày lành thế?” Phó Thuấn lẩm bẩm nói: “Có phải ngày mai là ngày lành hợp để đi đăng ký kết hôn không?”
Tống Địch cười: “Có phải anh uống rượu đến ngu rồi không hả? Ngày mai là chủ nhật, ủy ban không có làm việc.”
“À.” Phó Thuấn thầm nghĩ, sao ủy ban còn có ngày nghỉ nữa? Không phải nên vội vàng tạo phúc vì toàn bộ xã hội sao?
“Vậy làm sao bây giờ? Thứ bảy em cũng bận như vậy, không thèm đi chơi với anh à?” Phó Thuấn tự nhiên hỏi.
Tống Địch nói: “Sao anh lại còn làm nũng nữa.”
“…”
Phó Thuấn suy nghĩ, không có? Anh có sao? Đây là làm nũng sao? Anh là một đàn ông trưởng thành đang làm nũng như trẻ con?
Anh ho nhẹ: “Em nghe lầm, không có.”
“Có, có đây này.” Tống Địch níu lấy anh không buông.
Phó Thuấn lại không chịu nhận, đường đường chính chính mà nói: “Nhất định là em nghe lầm.”
Tống Địch “Hửm?” cả buổi, mới nói: “Anh làm nũng, Phó Thuấn anh…”
“…” Phó Thuấn im lặng: “Được rồi.”
Tống Địch cười nhẹ hỏi: “Vì để đền bù tổn thất cho anh, em mời anh xem kịch được không? Tối ngày mai, anh có rảnh không?”
“Tối ngày mai…” Phó Thuấn phản ứng chậm nửa nhịp mới nói.
“Anh không có thời gian sao?” Tống Địch nhanh chóng tự nhiên nói: “Vậy cũng không sao, lần sau chờ anh rảnh là được rồi.”
Phó Thuấn cảm giác, cảm thấy giọng điệu của cô là lạ ở đâu đấy, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt: “Em nhìn vào mắt của anh.”
“Hửm?” Tống Địch nhướng mày: “Làm sao vậy?”
“C”ó phải em đã mua vé rồi hay không hả?”
“Ừm.” Tống Địch mím môi, lại nói: “Không sao, anh có việc thì cứ đi làm là được rồi, dù sao cũng không việc gì đâu.”
Lời này nghe quá tủi thaan, Phó Thuấn đau lòng nói: “Đồ ngốc, anh không sao, chỉ là anh không muốn đợi đến ngày mai mới thấy em. Rất lâu.”
“Vậy làm sao bây giờ, em thật sự rất bận.” Âm thanh Tống Địch thấp đi, không tự giác cảm thấy thật sự có lỗi.
Phó Thuấn ở làm sao chịu nổi khi thấy vẻ mặt này của cô, vuốt tóc cô: “Không sao, anh cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm, vậy thì ngày mai, khi nào?”
“Ừ!” Tống Địch vui vẻ, hai mắt sáng long lanh nói: “Bảy giờ ba mươi phút có buổi diễn ở nhà hát City Star, nếu có thể, bốn giờ ba mươi phút anh tới đón em, chúng ta ăn cơm tối rồi lại đi có được không?”
Cũng tương đương với việc giúp Phó Thuấn sắp xếp xong xuôi, anh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Anh nghĩ, chuyện yêu đương này mà cũng không cần anh phải bận tâm suy nghĩ.
Bé thỏ trắng quá ngoan ngoãn.
Sao lại ngoan đến mức làm cho người đau lòng thế này?
Nhưng muốn để anh làm người lập kế hoạch, nhìn lướt qua bé thỏ trắng ngồi ngay trước mặt.
Trong đầu anh toàn là…
Khụ… Được rồi, anh nghĩ, nghe lời thỏ con thì tốt hơn.
Chưa nói chuyện được bao lâu, Phó Thuấn đã bị Tống Địch tống ra cửa.
Lên xe, Tống Địch còn ở bên ngoài dặn dò anh: “Trở về ngủ một giấc đi, buổi tối nhớ ăn cơm. Bye bye…”
Phó Thuấn gật đầu: “Em cũng nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Chờ cô đi vào, anh mới yêu cầu tài xế cho lái xe đi. Chờ xe vừa mới lái ra ngoài, anh mới đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ thấy ở cửa hàng hoa kia là ai.
Vợ Ngô Bình.
Anh từng gặp mặt cô ấy mấy lần trong tiệc mừng hằng năm của công ty, nên có một ít ấn tượng.
Nhưng Phó Thuấn cũng không có nghĩ nhiều, đoán chừng là đến mua hoa.
Về đến nhà, Phó Thuấn ngủ trưa, đặt thức ăn của khách sạn làm buổi tối, ăn xong đi vào thư phòng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị làm dự án quan trọng.
Dựa theo kế hoạch, AP&AD sẽ ở đại hội khoa học và công nghệ của Ô trấn tuyên bố lĩnh vực thương mại điều khiển trí tuệ nhân tạo vận dụng kỹ thuật mới, một khi tuyên bố, giá cổ phiếu công ty ít nhất có thể tăng lên 30%.
Nhưng, trong lúc đó, Phó Thuấn mở máy tính cá nhân của chính mình ra, bên trong có một đổi mới càng vượt mức khái niệm kỹ thuật quy định, mở ra các thư mục, rậm rạp chằng chịt mười mấy thư mục con, bên trong từng cái đều chất đầy file tổng số và báo cáo.
Gần đây anh bề bộn nhiều việc ứng phó với mô hình thuật toán do viện nghiên cứu đổi mới, bên kia cũng đang nghiên cứu đem giả thuyết khả năng hình ảnh ảo đưa vào chuyển hóa thành mô hình thực, để cải tiến thí nghiệm mô phỏng, mô phỏng đầy đủ độ chính xác sẽ hoàn thành rất tốt khả năng phân biệt cảnh hoặc xử lý cảnh phạm vi lớn.
Nhưng dù sao vẫn chỉ là suy tính giai đoạn nghiên cứu kế tiếp của anh, một công việc phức tạp và có hệ thống, nhất định toàn bộ đoàn đội viện nghiên cứu phải phối hợp mới được.
Đầu tiên, anh còn phải thuyết phục phó viện trưởng Trương để làm chuyện này.
Phó Thuấn tưởng tượng kế hoạch, đoán chừng ít nhất cuối năm tới mới có thể có dấu hiệu.
Nhưng nếu như rời khỏi viện nghiên cứu thì sao?
Anh lại suy ngẫm lại lần nữa. Không phải không thừa nhận, gây dựng sự nghiệp càng tự do, tính khả thi cũng rộng mở hơn.
Haizz, Phó Thuấn cảm nhận được nỗi lo lắng của một người ba mươi tuổi.
Ngày hôm sau, Phó Thuấn sửa soạn đồ đạc, nhẹ nhàng sung sướиɠ đi ra ngoài.
Thời tiết tháng mười một hơi lạnh, anh thay đổi giày da trâu, khoác lên áo khoác dài họa tiết màu xám đen Ngàn Điểu, nhưng không dám mở cửa sổ xe, gió thổi lên tay rất lạnh.
Khi anh đến nơi, bé thỏ trắng đang ở cùng nhân viên cửa hàng phất tay nói bye bye, bên dưới chiếc áo len cổ lọ màu trắng là một váy đỏ sậm dài đến đầu gối, phía dưới là một đôi chân trắng nõn.
Phó Thuấn mở cửa cho cô, câu đầu tiên chính là: “Sao lại để chân trần? Không lạnh sao?”
Tống Địch giận dỗi: “Người ta chọn quần áo hơn nửa ngày, hiếm khi mặc váy đi hẹn hò, không thể khen em sao?” Nũng nịu mà trừng mắt liếc anh rồi mới ngồi vào trong xe.
Phó Thuấn nghĩ, nhưng thật sự rất lạnh. Hơn nữa chẳng lẽ không nên quan tâm cái này sao?
Anh lắc đầu vào trong xe: “Vậy làm lại lần nữa là được rồi rồi. Hôm nay em thật xinh đẹp.”
“Ừm, anh nghe lời thật.” Tống Địch cũng không nhìn anh, mở túi xách màu đen một bên tự nhiên nói.
Phó Thuấn sửng sốt, cong môi cười cười, vươn tay sờ lên mái tóc đen dài ấm áp mềm mại của cô: “Ngồi ổn, đi thôi.”
Tống Địch rút điện thoại ra, nói: “Đi quán trà ăn cơm dứa bên cạnh nhà hát kịch, có được không?”
“Không vấn đề.”
Từ trước đến giờ Phó Thuấn đều phân biệt rõ chuyện gì cần chú ý chuyện gì có thể qua loa chấp nhận được, chỉ cần có thỏ con đi cùng, đừng nói ăn cơm dứa, chỉ là nhìn cô ăn, anh cũng có thể bị đói… nhưng trọng điểm vẫn là ở chỗ, không cần anh phải đi suy nghĩ.
Phó Thuấn nghĩ đến bữa ăn cơm trưa tuần trước, Ben và bọn họ đang trò chuyện, nói những cô gái trẻ tuổi hiện nay rất khó hầu hạ, ăn cái gì đây? Nói không biết, lại muốn đoán. Chơi cái gì đây, lại không biết, lại muốn đàn ông đoán.
Phó Thuấn thầm nghĩ, may mà thỏ con không như vậy, nếu không thì anh sẽ sớm tiến vào hàng ngũ già trước ba mươi tuổi.
Hai người ăn xong đi ra, đúng lúc là bảy giờ mười, thản nhiên trò chuyện xếp hàng tiến nhà hát kịch.
Nhà hát kịch vẫn như cũ, lối đi chia làm hai tầng trên dưới, phiếu vé phổ thông và phiếu vé VIP cũng chia thành hai nơi kiểm phiếu vé.
Phó Thuấn rất tự nhiên mà hướng lối phiếu vé phổ thông đi, lại bị Tống địch túm túm vạt áo: “Ngốc thật đấy. Như thế nào muốn chạy theo người khác?” Cô nhìn người đẹp phía trước, nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Không được như thế.”
Phó Thuấn sững sờ: “Em mua phiếu vé VIP sao?”
Thật ra hai loại hơn kém nhau gần hai triệu, hai tấm vé ước chừng chênh lệch hơn ba triệu, đối với anh mà nói là món tiền nhỏ, nhưng là đối với Tống Địch…
Thoáng phức tạp mà nhìn Tống Địch đưa vé kịch tới, anh là con trai, cùng đi lên theo: “Tống Địch…”
“Hả?” Tống Địch đem phiếu vé bỏ vào trong bọc, giơ mắt lên liếc anh, đèn nhà hát kịch vô cùng sáng, hai mắt của cô sáng chói như sao thần.
“Vì sao không để anh mua?”
Tống Địch mím môi cười một chút, hơi vui vẻ mà nói: “Mấy năm qua đây là lần đầu tiên em xem kịch cùng người khác, cảm giác rất vinh hạnh cũng rất vui vẻ, cho nên mua xong trước hết rồi.” Cô lôi kéo anh đi vào trong: “Nhưng lúc này, em đã đã xài hết dự toán hẹn hò của em rồi.”
Haizz, vì sao lại luôn ngoan ngoãn như vậy?
“Được, về sau anh mời em xem.”
Phó Thuấn thất vọng nhìn lên trên sân khấu, người phụ nữ gầy gò chạy trốn cùng người đàn ông trong cơn mưa to lớn, nhìn nhìn lại Tống Địch.
Tống Địch nhìn sân khấu, vô cùng chuyên chú.
Đây là kịch văn nghệ tình yêu kinh điển, cơ bản mọi người xem kịch đều không thể rời mắt.
Đến phần cuối cùng, nhân nữ vật chính bắt đầu biểu diễn giọng cao vυ"t, to rõ, Tống Địch há hốc mồm âm thầm mà hát theo hai câu, cô vụиɠ ŧяộʍ nhìn Phó Thuấn, lại bị anh vừa vặn bắt gặp, thẹn thùng không dám nhìn qua.
Phó Thuấn lại nhìn chằm chằm vào tay trắng nõn của cô, anh nghĩ, lúc nào mới là thời điểm phù hợp để nắm tay đây?
Nếu như hiện tại nắm, có thể quá đột ngột hay không?
Đợi đến lúc nào có cơ hội thích hợp đây?
Kịch đã xong, mọi người ra về, Tống Địch trừng anh: “Anh luôn không có chú ý xem kịch.”
Phó Thuấn nắm chặt tay để lên môi: “Anh có xem.” Anh nói sơ lược nội dung của kịch lại.
Tống Địch nhếch môi nở nụ cười: “Người xem kịch thì ai mà không biết sơ lược của suất diễn này đâu? Thât là, đừng lừa em.”
Nhưng Tống Địch cũng không có làm khó anh, chỉ là nói khẽ: “Trước kia em nghĩ, nếu em nói yêu đương, nhất định phải mang theo anh ấy đến xem kịch nói mà em thích, cho dù đời này chỉ có một lần, cũng nhất định phải đến, cho dù anh ấy không muốn, chưa bao giờ xem qua, cũng không hiểu kịch bản, cũng không có sao.”
Nghe thật sự là tràn đầy đầy đủ khí chất văn nghệ, Phó Thuấn lại còn đang suy nghĩ muốn nắm tay sao?
Được rồi, nắm, anh đưa tay tới: “Anh đây chẳng phải là hoàn mỹ phù hợp yêu cầu của em? Anh không chỉ đồng ý, còn xem qua, thậm chí hiểu sơ.”
Tống Địch cũng không có tránh đi, hai người lại đang trò chuyện, như vậy tự nhiên mà cùng nắm tay nhau.
Nói thật, Phó Thuấn sắp thăng hoa rồi.
Nói cái gì kịch, ca kịch, vũ kịch, tùy ý, trọng điểm là nắm bàn tay không xương mềm mại của thỏ con.
Phó Tam, ở trước mặt Tống Địch, không có chút nguyên tắc đàn ông nào.
Tống Địch cũng cười nhẹ, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Lúc bọn họ đứng dậy đi ra ngoài, Tống Địch khẽ ngâm nga nhạc nền của vở kịch nhạc, cười trộm nhìn bóng dáng cao lớn của anh.
“Anh là sự khác biệt, là duy nhất, mềm mại, sạch sẽ đấy, giống như bầu trời vậy. Anh là găng tay ấm áp của em, lạnh như băng, mang theo ánh nắng, chiếc áo sơmi mang theo mùi nắng, ngày qua ngày mộng tưởng.”
Phó Thuấn thì nghĩ, bé thỏ trắng hát hay như vậy, có cơ hội phải nghe thật nhiều vào.
Đợi ngồi vào trong xe, Phó Thuấn hỏi: “Em cũng sẽ như vậy sao? Giống như Minh Minh vậy?”
Tống Địch nghiêng đầu, nhìn qua phương hướng của anh, cũng không biết tiêu điểm rơi ở nơi nào, chỉ là thản nhiên nói: “Chẳng lẽ tình yêu không nên như vậy sao? Giống như kẻ đần, đau khổ đan xen bi phẫn, quyết chí tiến lên lại không quan tâm.”
Nói xong cô mới đưa ánh mắt rơi vào trên mặt Phó Thuấn, cười nói: “Nhưng, chỉ cần một mình như vậy là tốt rồi, anh không cần. Đi thôi, đường của em, mau dẫn em về nhà.”
“Được, anh biết rồi.” Phó Thuấn vặn mở chìa khóa xe, hai người ăn ý mà cười.
Lại đến lúc phải chia tay một lần nữa.
Phó Thuấn quang minh chính đại mà nắm lấy tay của cô, ở dưới lầu nhà cô hạ quyết tâm: “Nếu hiện tại anh muốn em sống cùng với anh, có phải sẽ làm cho em cảm thấy anh vô cùng…”
“Ừm.” Tống Địch gật đầu thật mạnh, như chim gõ kiến đang đυ.c cây.
“Tới lúc chia tay rồi.” Phó Thuấn nhẹ nhàng vỗ tay lái, có chút bất đắc dĩ nói: “Làm sao bây giờ? Anh nhớ em suốt mấy ngày.”
“Em ngồi cùng anh thhêm lát nữa.” Tống Địch ôn nhu vuốt ve cánh tay anh.
Động tác này làm cho Phó Thuấn cảm giác được dịu dàng ngoan ngoãn, trấn an, và rất thích hợp.
Thế nhưng chuyện ngồi trong chốc lát nữa và sống cùng nhau khacs xa vạn dặm.
Phó Thuấn càng được an ủi lại càng muốn nắm được bàn tay nhỏ bé cô, lại càng muốn…
“Thooi, anh đi về.”
Phó Thuấn đơ trán, đều nhịn được ba mươi năm rồi, không cần phải nóng lòng nhất thời.
“Không thể nghĩ lung tung, xấu xa.” Tống Địch cười rúc người trong ghế lái phụ, chân trắng như tuyết giơ lên trên.
Phó Thuấn nhìn chằm chằm vài lần: “Thật trắng.”
“Em mang tất, đần.”
Tống Địch kéo làn váy xuống: “Bây giờ anh giống như một tên dê cụ.”
“Vậy sao? Ha ha.”
Phó Thuấn thầm nghĩ, vậy thì thật là xấu hổ, bại lộ rồi.
“Em về đây.” Tống Địch rất vui, vẫn còn ngâm nga bài hát: “Qua một thời gian em vẫn muốn đến xem.”
“Cái gì?” Trong đầu Phó Thuấn tất cả đều là mấy thứ bậy bạ, còn chưa kịp hồi thần
“Anh chờ em với.”
Tống Địch nói, cô vội vàng mở cửa xe, thấy Phó Thuấn cũng muốn xuống xe, cô nói: “Anh đừng xuống xe, em đi qua.”
Phó Thuấn không có hiểu, cảm giác hiện tại đầu óc chậm chập, như một cỗ máy cảm ứng không nhạy, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vọt tới bất kỳ một khu vực nguy hiểm nào.
Tống Địch chạy chậm đến hướng chỗ điều khiển, nhìn Phó Thuấn đã hạ kính xe xuống, cánh tay và đầu lộ ra.
Cô thò tay sờ sờ mái tóc xù của anh, xoay người cười hắc hắc, thẹn thùng mà ghé vào lỗ tai anh khẽ nói kêu: “Phó Thuấn anh… “
“Hửm?” Phó Thuấn không có hiểu, muốn vươn tay giữ chặt cô, lại bị cô ngăn lại.
Tống Địch lại đi qua, lần này tới gần một chút, âm thanh cùng với hơi thở ghé vào lỗ tai anh: “Phó Thuấn anh…”
“Hửm?” Phó Thuấn cảm thấy hoặc là Tống Địch choáng váng hoặc là mình choáng váng, vẻ mặt mờ mịt.
Một giây sau, anh cảm thấy, khả năng là anh ngốc rất cao.
Bởi vì Tống Địch nói xong câu nói kia liền hôn nhẹ lên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó Tống Địch thật sự giống như bé thỏ trắng, nhảy nhót chạy đến cửa chung cư.
Phó Thuấn dùng suốt mười phút hồi tưởng dư vị cái hôn môi này.
Cuối cùng vỗ lên tay lái, thật là, có thể báo động trước hay không? Chưa kịp cảm nhận gì cả, giận.
Nhưng đoạn đường về nhà anh đều cong khóe môi, mặt mày sáng lạn, đến cả cửa sổ xe cũng ko thèm đóng, gió đêm tháng mười một thổi vào, dù lạnh cũng không thổi tan lửa nóng trong lòng anh.
Về đến nhà tắm rửa xong đã khoảng mười một giờ, Phó Thuấn nhận được điện thoại của Quan Hạo Hiên.
Anh nói thầm sao mỗi lần xem xong kịch, Quan Hạo Hiên đều điện thoại đến đúng lúc như vậy?
Quan Hạo Hiên còn chưa qua khỏi cửa ải khó khăn rõ ràng không phải là vì chuyện này, anh ta là tới nói việc giữ vợ anh ta lại.
“Nguy hiểm thật tớ nói với cậu này.” Quan Hạo Hiên cảm thán giống như mới sống sót sau tai nạn: “Sức hành động của phụ nữ thật khủng khϊếp thtạ, nhất là mấy người làm ăn, một giây trước còn cãi nhau với mẹ của tớ, một giây sau đã sắp xếp sự vụ công ty, tìm trợ lý mua vé máy bay, ngay cả luật sư Québec cũng đã liên lạc xong.”
“Olivia rất lợi hại, lúc trước chị dâu của tớ có việc gì đó nhờ cô ấy giúp đỡ, có vẻ rất khó nhưng cô ấy vẫn xử lý được.” Phó Thuấn nhớ ra có điều như vậy.
Quan Hạo Hiên nói:
“Bởi vậy, bình thường hành động mạnh mẽ kiên quyết. Khi thời điểm quan trọng đến, càng núi thở biển gầm. May mà tớ ”cản kịp lúc, nếu không chờ cô ấy đi mất, tớ cứ ngồi chờ đơn ly hôn thôi.”
“Hiện tại cậu đang ở đâu?” Phó Thuấn tò mò.
Quan Hạo Hiên nói: “Ở nhà. Cô ấy ra ngoài gặp hội bạn thân, mười một giờ rưỡi tớ đi đón.”
“Không tệ, nghe có vẻ đã trở về bình thường.”
Phó Thuấn thầm nghĩ, vậy khi nào thì anh có thể dẫn bé thỏ trắng về nhà đây? Nhìn lướt qua căn hộ lớn hai màu đen trắng này, có phải nên thay đổi phong cách không?
Quan Hạo Hiên thuận tiện hỏi thămPhó Thuấn như thế nào, anh kể lại ngắn gọn chuyện cả hai đi xem kịch nói hẹn hò ra sao.
Đối phương trêu chọc anh: “Cậu được không vậy? Cậu để một cô gái đi mua vé? Aiz, mặt mũi ông bà Phó gia đều bị cậu làm mất hết rồi, tốt xấu gì cũng nên bao toàn bộ sân khấu chứ.”
“Bao toàn bộ sân khấu? Vậy không phải chỉ có hai người thôi sao?”
Phó Thuấn nghĩ về cách bài trí của nhà hát City Star với hai nghìn chỗ ngồi. Nếu bao toàn bộ sân khấu, trống đến thấy quỷ.
“Cái này cũng không tệ.”
“Có muốn hẹn không, tớ dẫn vợ theo cùng nhau đi ăn một bữa nhé?” Quan Hạo Hiên nói.
Phó Thuấn nói: “Tạm thời không cần gấp, giữa tháng muốn đi Ô trấn, tớ đi mở triển lãm, dẫn cô ấy đi du lịch.”
“Ồ, trực tiếp đi du lịch luôn? Lợi hại nha Phó tam.”
Quan Hạo Hiên vui vẻ là bắt đầu trêu chọc anh: “Vượt ba Level luôn à?”
Phó Thuấn ra vẻ đứng đắn nói: “Bình tĩnh, đối phương nhỏ hơn tớ rất nhiều, không gấp, từ từ đến.”
Nhưng khi cúp máy, Phó Thuấn nghĩ thầm – sao anh lại học cái thói nghĩ một đằng nói một nẻo rồi?
Chết thật.
Vì vậy, anh bắt đầu suy nghĩ lại, đi Ô trấn đặt phòng khách sạn sao đây?
Phó Thuấn, lão sói xám lớn tuổi trung niên, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Cũng không biết là do đang hẹn hò hay do viện nghiên cứu gần đây quá bận rộn mà Phó Thuấn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt đã qua vài ngày, mà tuần tới là Đại hội đổi mới Khoa học và Công nghệ Ô trấn.
Vào thứ tư, gần đây quốc gia đã chính thức ban hành các quy định giao thông liên quan, do phó viện trưởng Trương dẫn đầu, cuộc họp tập trung vào việc làm thế nào để triển khai kỹ thuật thương dụng địa phương đạt được hiệu quả tốt nhất.
Phó Thuấn, một người hiếm khi mang điện thoại đi họp, đã thay đổi hoàn toàn thói quen của mình, mới nghe đến phân nửa đã bắt đầu nhìn vào điện thoại di động, mặc dù biết bé thỏ trắng còn bận hơn mình, nhưng anh vẫn âm thầm mong đợi.
Phó viện trưởng Trương cũng nhận thấy, bút bảng đen trong tay bay vụt qua người, ‘ba’ thoáng cái rơi xuống trước mặt Phó Thuấn: “Tiểu Phó, nghĩ gì vậy? Mau nói ra cách nghĩ của cậu xem.”
mọi người đều biết chuyện gần đây của anh, ai cũng mỉm cười.
Phó Thuấn cầm bút đứng lên và đi tới bức tường kính với đầy đủ các thuật ngữ, quy định và từ khóa / từ viết tắt công nghệ thương mại tương ứng.
Phó viện trưởng Trương khịt mũi, sau đó mỉm cười ngồi xuống.
Mọi người bắt đầu rửa tay lắng nghe kỹ sư được xem trọng nhất của Viện nghiên cứu nói sơ qua những điểm mấu chốt.
Anh đổi bút ký màu đỏ, trên cơ sở của Phó viện trưởng Trương bổ sung giải thích, tiến hành mở rộng.
Cuộc họp này, bởi vì vấn đề tốc độ nói của Phó viện trưởng Trương nên khi kết thúc cuộc họp, đã hơn 12 giờ trưa.
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, để lại Phó Thuấn từ từ thu dọn máy tính và cuốn sổ bìa da.
Phó viện trưởng Trương nói: “Tiểu Phó, chuyện Ô trấn tuần sau chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Cũng ổn, hay tôi trình bày thử với ông trước một lần.” Phó Thuấn hỏi.
Phó viện trưởng Trương liên tục xua tay: “Cậu có chuẩn bị là được rồi.”
“Ngày 17, tôi đã hẹn với lãnh đạo bộ lý và tư lý cùng ăn cơm. Cậu nhất định, tuyệt đối không được về trước.” Phó viện trưởng Trương nhắc nhở.
Những năm trước, Phó Thuấn không làm báo cáo cũng không phụ trách lễ tân tại gian hàng. Mỗi lần đều vội vàng lộ mặt, dạo triển lãm, tham gia một số diễn đàn hội nghị, chào hỏi mọi người trong một số ngành, nói hai câu liền quay về.
Phó Thuấn nghĩ thầm, cái này thật không ổn, còn muốn dẫn bé thỏ trắng đi dạo Ô trấn. Nhưng cũng chỉ có thể nói: “Vâng, đến lúc đó ông nhắc tôi nhé.”
Phó viện trưởng Trương đứng ở góc bàn, nhìn anh sờ điện thoại, ậm ừ, bưng tách trà đi ra ngoài.
Phó Thuấn là người cuối cùng rời khỏi phòng họp, đi ngang qua văn phòng lớn, thấy mọi người đang nhìn mình.
Anh nghĩ, có chuyện gì vậy? Quần áo của anh bị ngược hay có vết mực trên mặt?
Hai tay cầm đồ đạc, Phó Thuấn đạp cửa kính của văn phòng, nhưng ngay lập tức thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi ở ghế khách. Chẳng trách đám người này nhìn như bị thần kinh.
Cửa mở ra, Tống Địch quay lại, đỏ mặt nói: “Hình như em không nên đến đúng không? Bọn họ cứ nhìn em nãy giờ.”
Phó Thuấn đóng cửa lại, vui vẻ nói: “Không sao, đừng quan tâm bọn họ.”
Tống Địch đứng dậy nhận sổ và bút đặt lên bàn: “Em muốn tìm anh đi ăn cơm. Anh chưa ăn cơm chứ?”
Phó Thuấn gật đầu: “Chưa ăn.”
Dù ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng anh rất vui.
Phó Thuấn đi tới, dựa vào mép bàn, nắm lấy tay cô đang đặt trên tay vịn: “Em muốn ăn gì?”
Tống Địch xấu hổ rút ra: “Đang trong phòng làm việc đó?!”
“Không thấy đâu.” Phó Thuấn đột nhiên xoay người tiến đến trước mặt cô, thấy cô cuống quýt lùi ra sau, thật sự rất đáng yêu.
Tống Địch trừng anh: “Sớm biết vậy em không tới đâu.”
Phó Thuấn sờ sờ tóc cô:
“Tốt nhất là ngày nào em cũng đến,… ồ không đúng, tốt hơn là em ngồi đây làm việc cùng anh, hiệu quả làm việc sẽ hơn gấp vạn lần, có lẽ trong ba tháng, anh có thể đem công nghệ lái xe thông minh lên cấp 100.”
Dù không hiểu nhưng Tống Địch vẫn nói một cách chắc chắn: “Lại nói nhảm, dạo này anh thích nói lung tung lắm.”
Phó Thuấn lại sờ tóc cô, thật sự là mềm mại lại mượt mà đến trượt tay: “Được rồi, đi ăn cơm.”
Tống Địch dịu dàng cười: “Dẫn em đến căn tin của bọn anh được không?”
“Được.”
Dù sao thì một người là thẳng nam kỹ thuật đẹp trai thu hút sự chú ý trong căn tin, còn người kia là một người đẹp thường đến tặng hoa cho nhiều sự kiện của công ty trong khu viên.
Hai người này đi cùng nhau, thật sự là làm người sau lưng không khỏi bàn tán.
Đặc biệt là Phó Thuấn bá đạo nắm vai Tống Địch, ra vẻ như đây là người phụ nữ của tôi, ai dám động vào tôi sẽ gϊếŧ, thật sự là chói mù mắt.
Người đẹp ở quầy lễ tân của viện nghiên cứu nghĩ về những bông hoa hồng bị vứt vào thùng rác hàng tuần liền, lắc đầu, quả nhiên trái tim đàn ông, cứng rắn giữ cũng không giữ được.
Có lẽ là thực sự vui vẻ, Phó Thuấn thiếu điều muốn gọi tất cả các món ăn.
Tống Địch nói: “Đủ rồi, không cần nhiều quá, em không ăn hết. Anh định cho em ăn mập như heo hay sao?”
Lúc này Phó Thuấn mới thu tay về, bưng hai khay thức ăn lên bàn đôi trong góc, nhìn vóc dáng Tống Địch rồi nhìn những cô gái khác đi qua: “Em gầy quá. Ăn nhiều chút.”
Nhìn Tống Địch ăn cũng là một kiểu hưởng thụ, lần trước ăn cơm lá dứa thấy cô ăn đến miệng phồng lên như một đứa trẻ. Tống Địch nhìn anh: “Sao anh cứ cười ngây ngô không ăn vậy? Anh như vậy về sau em sẽ không đến nữa. Để người ta thấy… giống như em tìm được một tên ngốc vậy.”
“Chê anh làm mất mặt sao?”
Phó Thuấn không hài lòng, dùng đũa gắp chung gắp rau cho cô: “Cả khu viên này, em không thể tìm ra người đàn ông thứ hai cao ráo đẹp trai hơn anh đâu. Không tin em đi tìm thử đi.”
Tống Địch không ngẩng đầu, anh tự ngẩng đầu nhìn cô: “Không thể nào, hoàn toàn không tồn tại.”
Tống Địch nhìn anh, che miệng cười: “Anh thật sự biến thành một kẻ ngốc. Chậc, phải làm sao đây, tại sao em lại có một người bạn trai ngốc rồi?”
Phó Thuấn nói: “Cảm thấy uỷ khuất sao? Muộn rồi.”
Tống Địch lại cười, đôi mắt trong veo sáng ngời như những hạt thủy tinh xinh đẹp.
Sau bữa trưa, Phó Thuấn lái xe đưa Tống Địch về, tại cửa ra vào hai người ngồi ở trong xe.
Phó Thuấn không để cô đi, phải hỏi cô tại sao đến viện nghiên cứu mà không nói cho mình biết.
Tống Địch lắp bắp nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ vui vẻ, chẳng lẽ anh không vui sao?”
“Vậy đây là bất ngờ sao?” Phó Thuấn đột nhiên từ vị trí lái xe hướng tới trước mặt cô.
Tống Địch lo lắng lùi lại phía sau, đưa mắt nhìn xung quanh, cũng may cửa sổ xe đóng nhưng kính chắn gió là trong suốt, cô đẩy vai anh: “Anh làm gì vậy, mau ngồi đàng hoàng. Em đi tìm anh, anh không vui phải không?”
Phó Thuấn nhìn bộ dạng của cô, đã thông qua nhiều lần kiểm tra, cơ bản hiểu về tính nhút nhát của cô – khi cả hai ở một mình, có vẻ còn mạnh dạn, nhưng khi ở trong đám đông hoặc bên ngoài, Tống Địch sẽ đặc biệt nhút nhát.
Haha, anh đắc ý không nhịn được mỉm cười.
“Sao anh cứ lạ lạ vậy?” Tống Địch hỏi.
“Vậy hả?” Phó Thuấn cố ý làm lạnh mặt, đẩy cặp kính gọng đen của mình: “Đúng rồi, tuần sau đi Ô trấn, thời gian sắp xếp đủ không?”
Tống Địch gật đầu:
“Cũng may là ngày làm việc chứ không phải ngày cuối tuần, vậy hai ngày mười sáu mười bảy, được không? Em tranh thủ giải quyết công việc từ mấy ngày này đến thứ ba tuần sau.”
“Nhân viên cửa hàng của em không biết gói hoa sao?” Phó Thuấn nhìn cậu nhóc gầy gò qua cửa kính xe, ánh mắt như thể cậu nhóc đang trì hoãn chuyện hẹn hò của mình.
Tống Địch ‘ừm’:
“Vốn dĩ cũng không phải tuyển nhân viên gói hoa, tiền lương của nhân viên gói hoa rất cao, hơn nữa thuê người chuyên gói hoa thì vẫn phải tìm một người chạy đi giao hàng.”
Hóa ra là để kiểm soát chi phí thuê lao động, Phó Thuấn không có gì để nói: “Hai ngày cuối tuầnanh cũng phải tăng ca, đến lúc đó cùng nhau ăn cơm.”
“Vâng.”
Vào buổi chiều, người đẹp ở quầy lễ tân của viện nghiên cứu đến thảo luận với Phó Thuấn về chỗ ở trong Đại hội Đổi mới Khoa học và Công nghệ Ô trấn vào tuần tới.
Một nhóm người trong công ty đi bằng xe buýt, thống nhất đến các chuỗi khách sạn, tùy theo cấp bậc ở trong các phòng hạng khác nhau.
Mà một số nhà lãnh đạo, quản lý, bao gồm cả những nhân sĩ tự do như Phó Thuấn, những năm trước đều tự lái xe, chỗ ở hoặc do lễ tân đặt hộ hoặc tự bản thân giải quyết, thậm chí đi về trong ngày không ngủ lại.
“Phó Thuấn, năm nay anh vẫn đi về trong ngày sao?” Người đẹp ở quầy lễ tân đứng cạnh cửa kính, nhìn nam nhân trên ghế đang nhíu mày nhìn máy tính.
Phó Thuấn nhướng mắt: “Không cần, không cần tôi tự sắp xếp.”
“Ừ.” Người đẹp ở quầy lễ tân trong lòng nói, tôi mới không thèm hầu hạ đại gia như ông, ngộ nhỡ sắp xếp không ổn lại là hoạ của tôi.
Cô ta đang chuẩn bị rời đi, chỉ nghe Phó Thuấn nói: “Chờ đã.”
Trong lòng đột nhiên lộp bộp, quay đầu cười hỏi: “Kỹ sư Phó, anh nói đi.”
Phó Thuấn hỏi: “Bảng tên ra vào của buổi khai mạc hội nghị hôm đó, đến lúc ấy chừa cho tôi thêm một cái.”
Người đẹp ở quầy lễ tân phản ứng nhanh chóng, nghĩ đến cảnh anh và bà chủ cửa hàng hoa đi dạo Ô trấn, hình ảnh trực tiếp cắt vào bộ phận có chút kỳ lạ.
Ba giây sau, cô ta mới chột dạ nói: “Được rồi, được rồi, vậy cơm trưa các thứ anh có muốn sắp xếp luôn không?”
Phó Thuấn nhìn cô ta: “Không cần.”
Cô gái này sao lại có vẻ không khống chế được biểu cảm hả?
Lúc này Phó Thuấn đã lên kế hoạch, anh và Tống Địch đi trước, đặt khách sạn cho đêm 15.
Nhưng anh luôn bận rộn, đã ném chuyện này lên chín tầng mây.
Ngày 14 chuẩn bị ngày hôm sau lên đường, Tống Địch hỏi anh đặt khách sạn như thế nào?
Phó Thuấn thẫn thờ nghe điện thoại, lo lắng nhìn lên trần nhà.
Tống Địch hỏi rất khéo, quyết định đặt thế nào đây?
Phó Thuấn ha ha nói: “Gọi để đặt chỗ trước.”
“Không phải anh quên rồi chứ?” Tống Địch lập tức nghĩ đến.
Phó Thuấn nói: “Không sao, chỗ đó có rất nhiều khách sạn, dân xá cũng nhiều. Nếu không kịp nữa thì đặt chỗ xa danh lam thắng cảnh hơn một chút.”
Anh nói xong một tràng, lại khẽ hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Thật lâu sau Tống Địch mới nói: “Sớm biết anh bận như vậy thì em đã đặt trước rồi.”
“Không, không, không, bây giờ anh sẽ liên hệ với khách sạn ngay, đảm bảo vấn đề chỗ ở sẽ được giải quyết trong vòng một giờ.”
Phó Thuấn lần đầu tiên dũng cảm đứng lên, trong lòng có ý thức về sứ mệnh – việc bạn gái yêu cầu tôi làm thế mà không thực hiện tốt, thật đáng xấu hổ!
“Được rồi, anh có chắc là không cần em đi tìm chứ?”
Tống Địch lẩm bẩm nói: “Tuy rằng không phải ngày nghỉ, sẽ ít khách du lịch, nhưng tổ chức một đại hội, nhất định rất khó…haizz.”
“Anh nhất định sẽ làm được.”
Phó Thuấn thiếu điều muốn nhảy dựng lên giường thề: “Sao vậy, việc nhỏ như vậy em cũng không tin anh sao?”
Tống Địch nũng nịu nói: “Em tin anh nên mới đợi đến hôm nay mới hỏi, sợ anh bận quá nên chậm trễ công việc … Kết quả thì sao? Anh Phó Thuấn ơi, sao anh lại ngốc như vậy?”
Phó Thuấn không hề tức giận, dù sao bản thân cũng đáng đời: “Yên tâm, tối mai anh tới đón em, không chậm trễ công việc.”
Cuối cùng Tống Địch mới nói: “Nhớ rõ đặt hai phòng đó.”
“…”
Phó Thuấn hơi giật mình: “Vậy hả? Cần sao?”
“Không nói nữa, em buồn ngủ muốn xỉu rồi, em ngủ đây, bye bye! Anh ngốc!”
Tống Địch không trả lời câu hỏi này, nhanh chóng tránh né cúp điện thoại.
Phó Thuấn nhìn vào điện thoại, khẽ thở dài.