Nhiều chai rượu vang đỏ được khui ra cũng dần bị vơ đi, ly rượu cứ liên tục được nhấp. Ánh đèn mờ, nhạc du dương.
Thời Tử Yên với ánh mắt mơ màng, gương mặt đỏ ửng. Một mình ngồi uống rượu rồi lại bật cười rồi khóc
Cười vì bản thân chiến thắng, không ai cản lại. Khóc vì người thân cuối cùng, người mà cô ấy tin tưởng, cô ấy yêu thương đã không còn nữa.
Nhìn vào chiếc nhẫn trong tay, nhìn vào chiếc giường khi ấy. Bọn họ đã từng hạnh phúc biết bao. Thời Tử Yên lúc này chỉ biết thở dài rồi tuyệt vọng nói:" giá như khi ấy anh đừng quay về, giá như lúc đó em nguyện đi theo anh. Mặc kệ ngoài kia sóng gió. Vậy thì bây giờ ta có thể ở bên nhau rồi!"
Cô ấy vừa nói với bản thân xong, cũng nốc hết ly rượu trong tay. Nước mắt cứ thế rơi xuống.
" em hối hận thật rồi Lãnh Quân, thật sự rất hối hận. Nếu hôm đó, em đi cùng anh. Thì có lẽ bây giờ chúng ta sẽ khác. Là do em ích kỉ muốn giữ anh lại. Nếu như..."
Cô ấy lại nghẹn lên không thể nói thành lời, sớm biết chuyện này có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nhưng vì một chút ích kỉ, cô ấy mớ muốn giữ lại anh bên cạnh mình.
Thời Tử Yên cứ thế tiếp tục uống, nhưng càng uống lại càng tỉnh. Nỗi buồn ấy cô không thể giải bầy cùng ai.Đôi chân loạn choạng không vững, cứ thế cầm theo ly rượu bước ra hanh lang. Nhìn ngắm khu cảnh của Thời gia vào ban đêm, rồi lại nhìn sang tòa nhà Thời Thiên Hành. Một cảm xúc trong cô ấy lại khó tả.
Cô ấy cầm ly rượu vang trên tay, buông thả nó một cách nhẹ nhàng. Nó liền vỡ ra ngay sau đó.Thời Tử Yên cũng cười lớn như điên dại.
Đôi mắt long lanh, nụ cười của những kẻ điên. Thời Tử Yên mất trí thật rồi
" em từng xem nơi đây là cả thế giới của bản thân, Thời Thiên Hành là tất cả. Thậm chí là cả ngôi nhà to lớn này em cũng phải có được. Đúng, ngay khi em có được rồi. Nó lại không thỏa mãn được em. Em còn muốn làm trùm hắc bang, là chủ của mọi thứ. Em muốn khiến thế giới này trả giá. Như cái cách mọi người đối xử với em. Nhưng Lãnh Quân, tất cả em đều làm được rồi. Chủ Thời Thiên Hành, chủ ngôi nhà to lớn này, thậm chí làm cho thế giới này trở nên tồi tệ hơn em cũng làm được rồi. Nhưng mà, em mất người thân. Mất luôn cả anh rồi. Lãnh Quân, quay về đi, em chỉ muốn anh thôi!"
Cô ấy tự mình nói rồi lại tự dựng lưng vào lan can mà khóc. Trong căn nhà này, ngoài cô ấy ra cũng chả còn ai cả. Cô ấy rất cô đơn. Cũng là cô tự làm tự chịu. Cũng như Thời Hiên từng nói, muốn là kẻ ngồi trên đỉnh cao. Thì phải có chữ "nhẫn " nhận nhịn để chờ thời cơ tới, nhẫn tâm để dọn kẻ cản đường.
Ngày hôm sau, Thời Tử Yên lại triệu tập một cuộc họp. Cô ấy vừa xuất hiện, dáng vẻ khí chất ngày nào vẫn thế. Không ai biết được, đêm qua đã có một cô gái vừ khóc lóc vừa uống rượu, sáng nay đã ăn mặc chỉnh chu mà ngồi đây với tư cách lão đại.
Cuộc họp hôm nay cũng chỉ là tìm người thế chỗ của Lãnh Quân. Thời Tử Yên nhìn từ trên xuống dưới, cũng chả ai là vừa mắt cô.
Cô ấy cũng không muốn kéo dài thêm thời gian, đêm qua ngủ không đủ giấc chỉ là hơi mệt mỏi muốn nhanh chóng giải quyết rồi nghỉ ngơi.
Cô nhìn sang Gia Kỳ và Tô Đông. Rồi thuận miệng nói
" Tô Đông, từ ngày hôm nay. Cậu chính thức trở thành phó bang Thời Thiên Hành!"
Mọi người đều ngỡ ngàng, không phải nếu xét đến hai người họ thì Gia Kỳ thích hợp hơn sao. Nhưng không một ai dám ý kiến. Cả Tô Đông còn hơi ngạc nhiên, không lẽ là cô ấy bị vấn đề gì à?
Nhưng dưới sự chúc mừng của mọi người, cậu ấy cũng chỉ gượng cùng đáp lại lời chúc mừng bằng hai từ " cảm ơn "
Thời Tử Yên vừa dứt lời cũng rời đi ngay sau đó. Gia Kỳ cũng vội theo sau. Thời Tử Yên thấy thế cũng hỏi
" cậu định hỏi tôi là tại sao lại chọn Tô Đông thay vì cậu đúng không?"
Gia Kỳ lắc đầu rồi đáp:" không, em chỉ muốn hỏi là chị đã đỡ hơn chưa. Hôm qua em từ dưới sân nhìn lên, thấy chị ở ngoài lan can bật khóc. Nhưng sáng nay, em chỉ muốn hỏi là chị có cần nghỉ ngơi vài ngày không?"
Thời Tử Yên liền nhìn cậu ấy, rồi cười nhẹ mà đáp:" tôi ổn, cậu lo làm việc đi. Tôi muốn ở một mình!"
Cô ấy quay lưng đi, nụ cười trên môi cũng biến mất. Bây giờ cô ấy lại sợ có người quan tâm mình. Sợ người đó quan tâm rồi, thì sẽ biến mất trên thế giới này. Sợ người đó sẽ phản bội lại cô. Chi bằng lạnh lùng một chút thì vẫn tốt hơn.
Ở một nơi khác, tiếng của thiết bị máy móc cứ thế chặt chịt lên nhau. Âm thanh xung quang rất yên tĩnh, đủ để nghe được thấy tiếng gió thổi.
Anh ấy mơ màng, từ từ mở mắt ra. Trần nhà xa lạ quá. Cơ thể thì ê ẩm hết cả lên.
Anh ấy từ từ ngồi dậy, sao tay chân lại băng bó thế này.Đầu còn hơi đau nữa, cảm giác này là sao chứ. Anh ấy không hiểu gì hết.
Chưa kịp định hình gì cả, một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng liền đẩy cửa bước vào trong. Cô ấy trên tay còn cầm theo một tô cháo nóng đến. Vừa nhìn thấy anh tỉnh dậy, cô ấy đã không thể giấu đi được sự vui mừng.
" anh tỉnh lại rồi sao? Để em đi gọi bác sĩ!"
Cô ấy vừa quay lưng đi, thì anh nhanh tay nắm lại. Hành động có chút thân mật. Anh ấy thấy vậy liền buông tay cô ấy ra. Sau đó liền nghiêm túc hỏi
" tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Đóng dây nhợ thế này là sao? Còn cô nữa, cô là ai tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Cô ấy liền ngạc nhiên, anh đã quên hết mọi thứ rồi sao. Đang định nói lại tất cả với anh. Thì một suy nghĩ lại léo lên
" anh tên là Vương Thừa Kiệt, em chính là vợ chưa cưới của anh!"