Chương 7: "Tên gọi là gì?" - "Cha anh"

Hệ thống đột nhiên nói: 【 tôi nhìn thấy xe nam chính 】

Thanh âm nó hạ xuống một chút: 【 anh ta vừa mới đến, hội sở đã bị niêm phong, hai người hoàn toàn bỏ lỡ, nếu làm hỏng cốt truyện, chúng ta đều phải chết 】

Hương Trầm đang chuẩn bị vào trong xe cảnh sát, trong nháy mắt kia, theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên thấy được ở ven đường đang dừng một chiếc toàn bộ màu đen Bentley, bảng số xe tất cả đều là 8.

Hương Trầm nhướng mày, sau đó không chút do dự chui vào xe cảnh sát.

Làm cô bị ngược là không có khả năng, chỉ cần cô không vì tiền tài hướng anh ta cúi đầu, anh ta vĩnh viễn cũng ngược không đến cô.

Dù sao sống lại một đời đã là kiếm lời rồi, nhiệm vụ thất bại, cô cũng không quan tâm.

Hương Trầm khai báo trong Cục Cảnh Sát xong thì đã khuya.

Hội sở giám đốc đã sớm được nộp tiền bảo lãnh rời đi.

Mới ra sảnh Cục Cảnh Sát, cô liền nhận được điện thoại của hội sở giám đốc thông báo cô bị đuổi việc.

Hương Trầm nhưng thật ra không quan tâm bị đuổi việc hay không, vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ tiếp tục làm ở kia, nhưng mà có một số việc vẫn là phải hỏi rõ ràng, “Chúng ta là ký hợp đồng lao động, vô duyên vô cớ đuổi việc là phải bồi thường gấp ba tiền lương, không biết hội sở là tính toán trả tiền mặt, hay là chuyển tiền qua thẻ?”

“Hôm nay khiến hội sở gặp phải phiền toái lớn như vậy mà cô còn muốn tiền? Vivian, cô có phải hay không đã quên hội sở là nơi như thế nào! Cô vẫn là nghĩ lại như thế nào trả lời ông chủ đi!”

Hương Trầm khiến hội sở kia bị niêm phong rồi, chỉ có thể thả người, cho nên giám đốc kia không kiêng nể gì, tức giận mắng không chỉ có Hương Trầm nghe được, ngay cả người đang ngồi trong chiếc xe màu đen Bentlay không biết đã ngừng bao lâu ở bên cạnh cô cũng có thể nghe rõ rành mạch.

Điện thoại “Bang” một tiếng bị cắt đứt, Hương Trầm nghiêng mắt liền nhìn đến Bentley đang hạ cửa sổ xe xuống.

Người đàn ông ngồi trong xe hai mắt nhìn cô, cánh tay mặc tây trang uốn lượn mùi khói duỗi ra, đầu ngón tay anh ta kẹp một cây thuốc lá đang hút được một nửa, quầng sáng lập loè, hơi thở phảng phất mùi thuốc lá nháy mắt bá đạo xâm chiếm lại đây.

Anh hút điếu thuốc,con ngươi đen nhánh sâu thẳm, thần sắc nhàn nhạt, hỏi: “Tên gọi là gì?”

Hương Trầm đón tầm mắt anh, đèn đường mờ nhạt hắt xuống, con ngươi ngây thơ vô hại của cô phảng phất bị bịt kín một tầng hơi nước, cánh mũi hạ xuống, cánh môi hồng nhuận no đủ hơi hơi giơ lên, vừa tự nhiên vừa mang theo một tia vô tội tươi cười.

Sau đó cô chậm rãi đáp: “Cha anh.”