Chương 20: Chỉ có thể nghẹn khuất mà đứng ở cuối hàng, ngoan ngoãn bắt đầu xếp hàng

Người chen hàng đúng là trợ lý Đặc của Âu Dương Tĩnh Đình, thấy mình bị một đám nhà quê lôi kéo, anh ta mặt đều đỏ, đúng tình hợp lý nói: “Mọi người làm cái gì vậy? Đừng đẩy tôi! Tôi không phải tới mua đồ, tôi tới tìm bà chủ!”

“Không mua đồ thì anh hướng bên trong chen cái gì mà chen? Tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc hay sao?” Bên cạnh là một cụ ông đang xếp hàng, vươn quải trượng liền đem anh ta đẩy ra ngoài.

Trợ lý Đặc vẻ mặt chán ghét nói: “Lão già đã rất lớn tuổi rồi, sao lại có hành động như vậy? Ông có biết một bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không? Làm dơ, ông bồi thường nổi sao?”

“Hắc!” Cụ ông tức khắc đã bị trợ lý Đặc chọc tức, ông cụ lại dùng quải trượng chọc anh ta vài phát, mắng: “Còn ở chỗ này trả treo cơ! Mọi người ở đây đều đang xếp hàng, tự nhiên anh chen lên phía trước. Tôi rất nhiều tuổi rồi, thấy người không tố chất nhất chính là anh ấy! Còn dọa ông già này bồi thường không nổi. Anh có tin hay không, lão già tôi hiện tại chỉ cần nói một câu, là có thể khiến táng gia bại sản không dậy nổi hay không?”

Trợ lý Đặc bị cụ ông nói tức giận đến mặt đỏ bừng, “Ông ông ông” nửa ngày cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh, nghẹn một hồi lâu, mới nói ra một câu, “Tôi không cùng ông chấp nhặt, tôi đi tìm bà chủ.”

“Hắc, đôi mắt của đại gia tôi đã nhìn thấy nhiều trường hợp như vậy rồi, anh đừng tưởng rằng anh lấy cớ này là có thể lừa gạt tôi cho anh chen hàng, nhiều người xếp sau như vậy, tuổi còn trẻ nên có liêm sỉ một chút đi, đừng luôn muốn đi lối tắt.”

Trợ lý Đặc vẫn muốn nói gì đó, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện tất cả mọi người đang xếp hàng xung quanh đều nhìn chằm chằm anh, ai ai cũng rất hung dữ, rất giống như là anh muốn đoạt thịt từ trong miệng bọn họ vậy, thậm chí ánh mắt người bán rong xung quanh cũng đều đặt ở trên người anh.

Cảm giác chính mình giây tiếp theo có thể bị đánh hội đồng, lời nói của trợ lý Đặc lên đến miệng, tức khắc liền nghẹn trở về.

Trợ lý Đặc xin lỗi mọi người: “Thực xin lỗi, tôi đây liền đi xếp hàng.”

Trợ lý Đặc xám xịt trong cái nhìn chăm chú của mọi người đi xuống cuối hàng, kết quả liếc mắt một cái dường như là không thấy bên trên, tức khắc liền: “……”

Nếu không phải Âu Dương Tĩnh Đình phân phó, anh khẳng định xoay người đi rồi, chỉ là hiện tại, anh chỉ có thể nghẹn khuất mà đứng ở cuối hàng, ngoan ngoãn bắt đầu xếp hàng.