Chương 17: Bán thịt kho kiếm lời rồi đi mua điện thoại...

Cặp mắt to kia chỉ cần anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được tất cả, cùng với tư liệu điều tra giống nhau, cô đơn thuần nhiệt tình đối mọi người không có chút nghi ngờ nào, cái gì đều thể hiện ở trong ánh mắt kể cả cảm xúc của mình. Vì nghĩ như vậy mà trong nháy mắt nội tâm của Lục Trí Viễn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy mình không nên làm như vậy, nhưng thật nhanh, anh liền khôi phục lại bình thường.

Dù sao, nếu anh cảm thấy người khác đáng thương thì ai có thể thương anh cơ chứ?

Hơn nữa anh cũng không phải lừa Hương Trầm tiền thuốc kia, cũng không bảo cô phải trả tiền thuốc cho mình.

Số thuốc kia là anh bỏ tiền của mình ra trả.

Cho nên, anh không cần cảm thấy áy náy.

Lục Trí Viễn tiếp tục giả vờ mệt mỏi, sau đó cầm điện thoại di động vẫy vẫy, mỉm cười nói: “Nếu cô cảm thấy thực sự phải xin lỗi tôi thì chúng ta thêm WeChat nhau đi. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ báo cáo cho cô tình trạng sức khỏe của tôi để cô có thể an tâm.”

Ở đáy mắt Lục Trí Viễn hiện lên suy nghĩ là chắc chắn Hương Trầm đồng ý, rốt cuộc là cô đã “Va phải anh” ở phía trước, cùng “Áy náy” ở phía sau, cho nên Lục Trí Viễn căn bản không cảm thấy là Hương Trầm sẽ cự tuyệt anh.

Kết quả là anh vừa mới hỏi xong, Hương Trầm cũng chưa nghĩ ngợi liền mở mắt vô tội nhìn anh, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi không có WeChat.”

Lục Trí Viễn cảm thấy không vui nhíu mày lại, hơi hơi híp mắt.

Vừa mới mở miệng còn nói là không biết nên làm cái gì, cảm thấy rất xin lỗi anh, kết quả anh chỉ muốn thêm cái WeChat mà thôi đã không muốn rồi?

Lạt mềm buộc chặt?

Có phải là nhận ra điều gì ấy nhưng vẫn giả ngu?

Trong lúc Lục Trí Viễn bắt đầu miên man suy nghĩ nghi ngờ Hương Trầm là giả ngu, tỏ vẻ đơn thuần, thì Hương Trầm đột nhiên bắt đầu lục lọi, tìm kiếm đồ trong túi vải buồm đã cũ nát mà cô đang đeo trên người.

Lục Trí Viễn tức khắc lộ ra ánh mắt nghi ngờ, không rõ là cô đang làm gì.

Sau đó qua một hồi lâu, Hương Trầm mới ngẩng đầu nhìn anh một cái, hơi do dự lại quẫn bách mà lấy ra một cái đài cũ, nhỏ giọng nói: “Điện thoại tôi không có WeChat.”

Lục Trí Viễn: “???”

Lại tận tai nghe thấy Hương Trầm nói là sẽ bán thịt kho kiếm lời rồi đi mua điện thoại. Lục Trí Viễn: “…………”

Cuối cùng, Lục Trí Viễn vẫn kiên trì muốn liên hệ với Hương Trầm, nên cô liền nhớ kỹ phương thức liên hệ của anh.

Bởi vì Hương Trầm không có điện thoại di động nên cô không viết số điện thoại của mình cho Lục Trí Viễn.

Dù sao Lục Trí Viễn nghĩ gì thì Hương Trầm cũng không biết, nhưng thật ra hệ thống cảm thấy không còn lời nào để nói nữa rồi.

Hệ thống cảm thấy Hương Trầm còn không bằng nói trực tiếp với Lục Trí Viễn là cô không có điện thoại di động.