Chương 16: May mắn cho anh là không bởi vì tôi mà bị thương

Hương Trầm không biết người này rốt cuộc là bị bệnh thế nào, nhưng là cô đã va phải người ta, tuy rằng cô có cảnh giác, nhưng lo hơn vẫn là anh ta sẽ mượn chuyện này mà ăn vạ cô, vì thế mà càng tỏ ra lo lắng nói: “Thế nhất định phải đi bệnh viện khám xem như thế nào, bị thương là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại tôi sẽ mang anh đi chụp khám, phải kiểm tra một lần. Anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ trả tất cả tiền khám và tiền thuốc men, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ.”

“Không có việc gì, không cần đâu. Tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn, vốn dĩ miệng vết thương của tôi chưa khỏi, ho ra máu là điều bình thường. Tôi tự mình đi bệnh viện là được, dù sao tôi cũng phải đi đổi thuốc. Tôi nhìn cô dường như đang rất bận rộn, liền không chậm trễ thời gian của cô nữa.” Lục Trí Viễn hơi hơi rũ mắt làm lông mi thật dài cũng rũ xuống, trông giống như một con chó lớn đáng thương không có nhà để về. “Huống chi, tôi sẽ không ăn vạ, cô mới va nhẹ vào tôi một cái thôi sao có thể liền ăn vạ cô.”

Lục Trí Viễn nói như vậy, Hương Trầm càng cảm thấy áy náy, mạnh mẽ lôi kéo anh đi bệnh viện, đăng ký, xếp hàng, trả tiền toàn bộ từ đầu đến cuối cô đều chạy trước chạy sau, yêu cầu bác sĩ nhất định phải kiểm tra thật kĩ, không được bỏ sót bất kì vấn đề nào.

Nhìn thấy bộ dạng sợ ăn vạ của Hương Trầm, khóe miệng của Lục Trí Viễn cười cười.

Cuối cùng, kết quả kiểm tra đã có, quả thật Lục Trí Viễn không bị thương lần nữa, Hương Trầm mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt đơn thuần vỗ vỗ ngực. “May mắn cho anh là không bởi vì tôi mà bị thương quá nặng, bằng không tôi thật sự không biết lúc ấy nên làm gì nữa.”

Lục Trí Viễn bị sự đáng yêu của Hương Trầm chọc cười, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu của cô, nhưng thực nhanh liền phản ứng đây là anh đυ.ng chạm cô. Tay trên đầu cô ngừng lại, sau đó hơi chút cứng đờ mà thu hồi tay. “Khụ, đã nói là vết thương của tôi cùng cô không có quan hệ, tôi không có bị làm sao cả. Thế nhưng hình như tôi thấy cô thực sự sợ tôi ăn vạ.”

“Sao có thể!” Hương Trầm sao có thể lộ ra để người khác biết suy nghĩ của mình, sau đó cố tình mà nói sang vấn đề khác: “Tuy rằng chụp chiếu xong bác sĩ có nói xương sườn của anh không có bị thương lần nữa, nhưng mà tôi vẫn thật sự xin lỗi, anh đem mã QR cho tôi, tôi sẽ chuyển một khoản tiền cho anh, anh trở về liền mua một ít đồ bồi bổ thân thể đi.”

Lục Trí Viễn nghe vậy tức khắc liền nhìn Hương Trầm.