Chương 15: Mà Âu Dương Tĩnh Đình anh, vừa lúc tiền nhiều đến tiêu không hết

“Vâng, tôi nhất định đem người mà ngài nói đưa tới.” Trợ lý Đặc đáp ứng xong, thấy Âu Dương Tĩnh Đình không có phân phó thêm gì nữa liền mang theo văn kiện đã ký xong định rời đi, “Kia Tổng tài, bốn giờ ngài còn có một yến tiệc, ngài xem, hiện tại yêu cầu chuẩn bị xe luôn không?”

“Được, đi chuẩn bị đi.” Âu Dương Tĩnh Đình nhìn đồng hồ, sau đó đem mẩu thuốc đang hút trong tay ấn vào gạt tàn.

Anh bưng cà phê bên cạnh lên vừa định uống một ngụm thì đột nhiên nghĩ tới gì đó mà gọi Đặc trợ lý lại: “Từ từ, có thể nói cho cô gái kia biết là nếu đáp ứng rồi thì cô ấy mà gặp phiền toái gì tôi cũng có thể hỗ trợ và xử lý, bao gồm cả tiền thuốc men của mẹ cùng thiếu nợ vay nặng lãi của cha cô ấy.”

Trợ lý Đặc gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới rời đi.

Trong phòng làm việc rộng đến 200 m2 của mình, Âu Dương Tĩnh Đình bưng cà phê đứng lên, đi đến cửa sổ lớn sát đất nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng làm việc của anh ở tầng 250, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, cảm giác như tất cả đều bị đạp ở dưới chân.

Âu Dương Tĩnh Đình không lo lắng Hương Trầm sẽ cự tuyệt, rốt cuộc yêu cầu của cô là tiền không phải sao?

Anh vẫn luôn cho rằng, sẽ không có người không thích tiền, không thích có thể là bởi vì tiền vẫn còn chưa đủ nhiều.

Mà Âu Dương Tĩnh Đình anh, vừa lúc tiền nhiều đến tiêu không hết.

Nhưng mà anh không thích người con gái có lòng tham quá mức, nếu lần này cô lại không biết điều thì anh sẽ không ngại dùng một ít thủ đoạn nhỏ.

Hương Trầm căn bản là không biết Âu Dương Tĩnh Đình đã tính đến phải cho tìm phiền toái cho cô. Hôm nay cũng giống như mọi ngày, cô định đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Kết quả mới vừa ra khỏi cửa xe ba bánh liền đυ.ng vào một người.

Người đó kêu rên một tiếng, sau đó liền che ngực lảo đảo đυ.ng vào tường.

Hương Trầm đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy dưới mũ lưỡi trai to rộng là một khuôn mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, dường như giây tiếp theo có thể ngất xỉu luôn liền làm Hương Trầm hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy người ấy, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Người đó dùng tay che kín miệng, dường như ho đến khó thở rồi một hồi lâu mới xua xua tay, giọng khàn khàn nói: “Tôi không có việc gì.”

Kết quả nói xong, người đó đột nhiên bắt đầu càng ho dữ dội, dường như là người đó quen với điều này từ lâu, từ trong túi móc ra một cái khăn cho lên miệng.

Khi đã hết ho khan rồi, người đó liền cất khăn đi. Tuy rằng động tác của người đó rất nhanh, dường như không muốn cho ai biết, nhưng Hương Trầm đã nhìn trên khăn có vết máu.

Hương Trầm: “……”