Minh Tâm kính trước, phàm nhân xếp hàng chờ đợi.
Dưới bậc thang, Phù Ly không rời mắt nhìn Tử Vân tiên sĩ, lúc này Tiểu Thảo cũng đang chăm chú nhìn Tử Vân tiên sĩ.
Nguyên lai, đây là A Ly cho mình chọn ký chủ.
Ánh mắt thật tốt.
Tiểu Thảo nghe lão thư sinh đọc thơ nhiều, chỉ cần liếc một cái, trong đầu nàng đã nhớ ngay đến câu “Nham nham nếu cô tùng chi độc lập, nguy nga nếu ngọc sơn sắp đổ.” Dù không thấy rõ mặt, chỉ từ thần thái này, nàng cũng cảm thấy người này không tầm thường.
Nhưng có thể như vậy không tầm thường, A Ly muốn thực hành lên thì e là không dễ.
Từ xưa đến nay, càng là người tài ba thì càng ghét bị cản trở.
Tiểu Thảo nghĩ, càng thêm lo lắng cho A Ly.
Không biết tại sao lại huyễn hóa ra vấn đề, nàng biến thành một tiểu cô nương nhân tộc.
Bí thuật này nàng từng nghe A Ly nhắc đến, huyễn hóa ra bộ dạng dựa vào máu của chủ nhân. Nếu có thể kết khế với người nọ, A Ly sẽ không phải chịu nỗi đau lột da. Cây tơ hồng thiên tính chính là như vậy: Ký chủ là chủng tộc gì, nó sẽ biến thành chủng tộc đó.
Lúc đó nàng còn cùng A Ly thảo luận xem nên biến thành gì, nàng nói thành người, A Ly liền đồng ý, giống như một trò đùa.
Nhưng Tiểu Thảo biết, không phải như thế.
A Ly chỉ nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng trong lòng đã sớm có chủ ý.
Hỏi rằng, trên đời này có ai chỉ yêu mà không nghĩ tới những điều khác?
Người là vạn vật linh, trời sinh đã chịu Thiên Đạo phù hộ. Nhìn chung trong hàng triệu năm qua, phần lớn người có thể phi thăng trời cao đều là nhân tộc. Thỉnh thoảng có yêu thăng thiên, cũng chỉ là làm thú cưng, hoặc là tọa kỵ, không đáng nói tới.
Mà tiên sĩ lão gia càng là nhân tộc chí thượng.
Còn yêu, chỉ là góc tường bọ chó, hoa dại ven đường, tốt hơn chút thì cũng chỉ là thú cưng trong vườn, không đáng nhắc tới.
Phù Ly liều lĩnh như vậy, tự nghĩ cùng vị tiên sĩ bất phàm kia lập khế ước, Tiểu Thảo cảm thấy thực sự là ý nghĩ kỳ lạ.
Nàng không cảm thấy A Ly sẽ thành công, nhưng nàng lại mong A Ly thành công, cho nên cứ đứng ở đây chờ đợi.
Phù Ly không nghĩ mình có thể thành công.
Cây tơ hồng một khi chọn được ký chủ, sẽ tìm đủ mọi cách để đạt thành, đây là khắc vào máu ấn ký, không thể trốn thoát. Hơn nữa, nàng không nghĩ làm ơn, chỉ đứng ở đây, nhìn về phía Tử Vân tiên sĩ, thỉnh thoảng lại nhìn ra quảng trường.
Phù Ly mong thời gian trôi qua nhanh một chút.
Trên quảng trường hiện ra đủ loại tình huống của nhân gian.
Đại đa số người đều rơi vào lạc tuyển.
Những người lạc tuyển có người ủ rũ cụp đuôi rời đi; có người đấm ngực khóc lóc; cũng có người không phục, kêu “Gương không chuẩn” muốn kiểm tra lại; cũng có người lớn tiếng kêu “Ta phụ vì ai, ta mẫu vì ai”...
Vào lúc này, nhóm tiên sĩ cũng không can thiệp, chỉ đứng trên đài cao, ánh mắt lộ ra thương xót, phảng phất tất cả những điều này chỉ là tầm thường.
Có một điều mà họ sẽ can thiệp — khi Minh Tâm kính phát hiện ra kẻ lừa gạt.
Phù Ly nhận ra, tiên sĩ ra tay diệt một phàm nhân còn đơn giản hơn sát gà, sát gà còn phải lấy máu, nấu nước, rút lông, trong khi tiên sĩ chỉ cần bay tới một kiếm, người nọ liền đổ xuống, không lưu lại một giọt huyết. Sau đó sẽ có một hòa thượng mặc áo cà sa tụng một khúc 《 Vãng Sinh Chú 》, âm thanh vang vọng, người nọ coi như đã xong đời.
Nếu Tiểu Thảo ở đây, chắc chắn sẽ thốt lên: Nhân tộc thật là vừa ôn nhu vừa tàn khốc.
Phù Ly thầm nghĩ, trong đầu chỉ có một câu: Nhân tộc huyết là hồng, không giống như bọn họ cỏ cây, là lục.
Như vừa rồi, nàng chảy một dòng lục.
Cửa thứ nhất qua thật nhanh.
Kính mặt vì trắng, tâm ngây thơ.
Kính mặt vì hồng, tâm chân thành.
Hai người này đều bị giữ lại, họ cùng Phù Ly đứng một chỗ, có lẽ thấy được cảnh tượng phía trước, đều có chút tò mò, lại có chút sợ hãi, dù đứng chung một chỗ nhưng vẫn cách xa Phù Ly một chút.
Phù Ly lại không chú ý tới, nàng lại xem Tử Vân tiên sĩ, chỉ không biết tại sao, Tử Vân tiên sĩ hình như đã chuyển đi một chút, khiến nàng chỉ có thể nhìn thấy một chút như tuyết.
Tiếng “Ong” vang lên, những người còn lại trên quảng trường đều bị một cơn gió nhẹ đưa ra ngoài, trên quảng trường chỉ còn lại khoảng trăm người, so với trước đây như biển người tấp nập, lúc này chỉ còn lại chưa đầy một nửa.
Lão tiên sĩ vung phất trần:
“Cửa thứ nhất minh tâm, cửa thứ hai thấy nói. Hiện tại, hãy bước vào con đường xuất hiện trước mặt, nhớ rằng, đại đạo ba ngàn, duy chỉ chấp mà thôi.”
Theo lời vừa dứt, Phù Ly phát hiện, những người xung quanh đều không thấy.
Nàng lạc vào một mảnh sương mù, trước mặt là một con đường nhỏ gập ghềnh, con đường này có chút kỳ quái, làm nàng nhớ đến lần trước gặp một loại gập lại.
Nó sâu gập lại, bò về phía trước, bò đi còn chậm rì rì.
Phù Ly thực sự ghét sâu, cho nên khi đi lên con đường này, còn có chút ghét bỏ.
Dưới chân mềm như bông, giống như đang dẫm lên một cục bông.
Nàng càng ghét bỏ.
Nàng chuyển qua một khúc cong, bên cạnh giống như có thanh âm quen thuộc kêu: “A Ly, A Ly…”
Lại chuyển qua một khúc cong, bên cạnh truyền đến tiếng rao hàng nước đường: “Bán nước đường lạc, bán nước đường lạc…”
Lại chuyển qua một khúc cong…
Phù Ly không ngừng bước đi, nếu không phải biến ảo thành hình dạng chân thật nên có, còn có thể nhanh hơn nữa.
Trong sân mọi người biểu hiện đều nằm trong tầm mắt của nhóm tiên sĩ, đặc biệt là Phù Ly, cô gái triệu hồi ra Âm Dương Kính này càng là tâm điểm chú ý của các tiên sĩ.
Khi những người khác còn luyến tiếc ở khúc cong thứ nhất, nàng đã qua ba khúc.
Lão tiên sĩ vuốt vuốt râu: “Đạo tâm kiên định, không chịu vạn vật khó khăn, tuy nói là chuyện tốt, nhưng con người…”
Hắn chưa nói hết, những tiên sĩ khác đã hiểu.
“Còn trẻ như vậy, lại có tâm trí như thế, về sau thành tựu không thể hạn lượng. Khá là vì sao tâm trí như vậy…”
Vừa rồi còn bị hành động trẻ con của nàng xua tan nghi ngờ giờ đây lại dồn dập ùa vào trong lòng.
“Đừng có! Đã không thể gϊếŧ, vậy không bằng lấy thiện cảm hóa, hòa thượng, ngươi Phật tông không phải yêu nhất giảng phổ độ chúng sinh sao? Có thể để tiểu cô nương này không muốn, ngươi mang người ấy về hảo hảo đối đãi, không phải tốt hơn sao?”
Vô Sắc đại sư miệng niệm “A di đà phật”: “Nếu như thế, thì cũng không sao. Nhưng bần tăng vừa rồi chú ý tới, vị tiểu hữu kia vẫn luôn nhìn Triều Vân công tử, sợ là tưởng nhập Vô Cực Tông.”
“Đúng là cực, cường vặn dưa hội trưởng oai, Triều Vân công tử, không bằng ngươi Vô Cực Tông mang về, hảo hảo bồi dưỡng, nếu có không hài lòng, Triều Vân công tử chỉ cần một kiếm chém liền có thể.”
“Vô Cực Tông từ trước đến nay nuôi thả.”
Thẩm Triều Vân nói, hắn thanh tú như linh ngọc, rơi vào người như ngọc khánh. Có một tiên sĩ Hoan Môn liếc mắt nhìn: “Triều Vân công tử, chờ đệ tử tuyển chọn xong, không bằng cùng ta…”
“Không bằng không bằng gì, ở đây còn có phàm nhân, ta chờ tiên sĩ vẫn phải chú ý hình tượng cho thỏa đáng!”