Chương 22: Cổ độc

Edit by Thanh Hoa Team

Nghe Lang Nhị nói, Công Ngọc Hàn Tuyết thở dài một tiếng : “Lang nhị, ta lúc trước tại sao lại đối xử với bọn họ như vậy ?”

“Chủ tử, bọn họ đều không phục ngươi, nói ngươi tội ác tày trời .” Lang Nhị cố gắng nói cho thật dễ nghe, bằng không mỗi lần chủ tử nghe đến chuyện này đều tức giận .

Công Ngọc Hàn Tuyết khóe miệng gợi lên ý cười, nói “Ân? Bọn họ chỉ nói như vậy , ta liền đưa bọn họ vào đây sao ?”

“Chủ tử, ngươi nói đối với những người không phục ngươi, chỉ có bạo lực uy hϊếp mới có thể làm cho bọn họ hiểu địa vị chí tôn của người , bọn họ cũng sẽ hiểu ra hành vi của bọn họ chỉ là trò hề trong mắt của người.”

“Vậy sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết thanh âm có chút mơ hồ, vuốt vuốt tóc của chính mình, làm người khác không biết nàng đang suy nghĩ cái gì .

“Người ở đây lâu nhất là ai ?” Công Ngọc Hàn Tuyết híp mắt lại , bên trong lóe ra một tia nguy hiểm .

“Ở đây lâu nhất chính là nguyệt nô, gần một năm ,còn người ngắn nhất là một tháng”

“A , cũng không có ai tìm cái chết sao?” Dù sao biện pháp tra tấn như vậy người bình thường không thể chịu được, Công Ngọc Hàn Tuyết ánh mắt nhìn qua các loại hình cụ, nàng không phải người mềm lòng , mỗi người đều có phương thức xử lí khác nhau, đời trước có lẽ phương thức tàn nhẫn một chút, nhưng còn không đến mức làm nàng trong lòng bất an.

Lang Nhị trả lời “Chủ tử, ngươi lấy người nhà bọn họ hoặc là người bọn họ để ý để uy hϊếp, bọn họ không dám tìm chết .”

“Không dám tìm chết, nhưng cũng sẽ không phục tùng ta phải không?”

Lang Nhị không biết vì sao chủ tử tựa hồ có chút cao hứng, do dự một hồi, đáp “Đúng vậy”

“Ân, rất có cốt khí, nếu đào tạo tốt ắt sẽ thành tài .” Công Ngọc Hàn Tuyết gật gật đầu, nàng muốn tạo ra thế lực của chính mình , trước mắt chỉ có Lang Nhị bốn người, Lang Nhất các nàng không rõ tung tích , nàng cho Lang Tứ phái người đi điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn không có manh mối.

Nàng không có khả năng chỉ có bốn người thế lực, nàng còn phải có càng nhiều lực lượng, trung thành tuyệt không phản bội, những người này có thể trụ đến bây giờ, chứng tỏ bọn họ có đủ nghị lực, lại còn có thân thể dẻo dai và kiên cường.

Lang nhị ngước mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, suy đoán nói “Chủ tử, ngươi là .....?”

“Ân, giống như ngươi nghĩ .” Công Ngọc Hàn Tuyết khoanh tay mà đứng .

“Chủ tử, chính là……” Lang Nhị còn chưa nói xong, liền bị một thanh âm chặn lại.

“Nhanh lên, nhanh lên……” Tiếng tên thị vệ thúc giục .

“Tới đây, tới đây.” Lão ngự y run run rẩy rẩy không ngừng chạy , trên trán chảy đầy mồ hôi, lại không dám lau,lúc nãy hắn mới chuẩn bị đi ngủ ,lại bị gọi tới đây.

“Rốt cuộc cũng đã tới.” Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn lão ngự y, nhàn nhạt mở miệng.

“Nữ, nữ đế.” Lão ngự y nhìn đến Công Ngọc Hàn Tuyết, lập tức cũng không biết nên nói cái gì.

“Được rồi, đi xem bệnh cho bọn hắn đi, trị hết có thưởng” Công Ngọc Hàn Tuyết không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.

“Vâng , vâng.”

“Lang Nhị, đem Nguyệt Nô nâng đến Tĩnh Tâm Các, cẩn thận một chút.” Nếu Nguyệt Nô vô pháp điều trị, nàng liền thử xem, y thuật nàng vẫn là am hiểu, chỉ là không am hiểu bằng dùng độc.

“Vâng.”

Công Ngọc Hàn Tuyết xoay người rời đi , lại nhìn đến kia lão ngự y động tác chậm chạp , nhíu mày , nói “Phái thêm mấy cái ngự y tới, nói cho bọn họ, đem người trị thật tốt, sẽ có thưởng”

"Vâng ,nữ đế."

Tiễn Công Ngọc Hàn Tuyết rời đi , thị vệ kia mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chân chạy đi thỉnh ngự y .

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn đến trước cửa có một thân ảnh tuyệt mỹ , đó không phải Thuần Cổ Cô Nặc sao?

Công Ngọc Hàn Tuyết bĩu môi, đạm mạc nhìn lướt qua Thuần Cổ Cô Nặc, liền hướng phía trước đi đến.

Thuần Cổ Cô Nặc nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết không chút do dự đi về phía trước ,lòng bàn tay nắm chặt, nói “Công Ngọc Hàn Tuyết, ngày mai chính là mười lăm.” Hắn không nghĩ mở miệng cầu nàng, nhưng do dự thật lâu , vẫn bất đắc dĩ mở miệng, bởi vì hắn không phải không muốn chết, mà là không thể chết được, cố quốc đang chờ hắn, phụ hoàng cùng mẫu hậu hắn không thể không có hắn.

Công Ngọc Hàn Tuyết kinh ngạc, dừng lại, xoay người nhìn hắn, nói “Thuần Cổ Cô Nặc, ngươi muốn nói gì.”

Thuần Cổ Cô Nặc run lên, bất đắc dĩ mở miệng nói “Giải dược để áp chế cổ độc , mỗi tháng một lần.” Hắn không nghĩ nàng chẳng những tàn nhẫn, nói chuyện cũng không giữ lời.

“Cổ độc, ngươi trúng cổ độc sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết nghi hoặc .

Nhờ ánh trăng, Công Ngọc Hàn Tuyết có thể nhìn đến sắc mặt Thuần Cổ Cô Nặc trắng bệch, hắn cả người cứng đờ, nhịn xuống tức giận.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhún vai, nói “Xin lỗi, rất nhiều chuyện ta đều đã quên.”

Thuần Cổ Cô Nặc nhíu mày , nghiêm túc nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của nàng, căn bản không giống như đang nói dối , hắn biết nàng khinh thường nói dối, nàng chỉ biết dùng thủ đoạn tàn nhẫn, quang minh chính đại mà làm.

“Ta tin tưởng ngươi.” Thuần Cổ Cô Nặc bị nàng nhìn chằm chằm, phảng phất muốn nói hắn nhất định phải tin tưởng nàng , sau một lúc lâu, hắn vẫn bất đắc dĩ mở miệng.

“Ân, ngươi nói cho ta, thuốc dẫn quan trọng nhất của giải dược áp chế cổ độc là gì ?” Sở hữu cổ độc đều là mẫu cổ cùng tử cổ, mà nàng tin tưởng mẫu cổ ở trên người nàng, nhưng nàng không nghĩ hoàn toàn cho hắn giải cổ độc, bởi vì nàng còn có chuyện quan trọng muốn hắn làm.

“Máu của ngươi.” Thuần Cổ Cô Nặc mở miệng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Công Ngọc Hàn Tuyết , nhưng từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ hờ hững , cảm xúc căn bản là không có gì dao động.

__________

Truyện được edit bởi Thanh Hoa Team, vui lòng không mang đi nơi khác nếu không được cho phép .