Mặc dù Trần gia không muốn huy động nhân lực, nhưng vẫn có không ít thế gia cử người đến đây thăm.
Diễn trò thì phải diễn hết tất cả, Trần Tiên Bối tiếp nhận đồ vật mà Phương Phương chuẩn bị, nhẹ nhàng hít vài hơi, không bao lâu sau, nước mắt bắt đầu rơi xuống, cái mũi cũng cực kỳ khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm gương, một bộ dáng thương tâm như đã từng khóc qua. Phương Phương thấy Trần Tiên Bối việc gì phải chịu tội này, rất đau lòng nói: "Thật ra chỉ cần nhỏ một chút thuốc nhỏ mắt là được rồi."
Trần Tiên Bối lắc đầu: "Cái kia không chân thật."
Trần Tiên Bối chào hỏi mấy vị trưởng bối, bọn họ đều khuyên cô phải chú ý sức khỏe.
Trong đó một vị trưởng bối nhìn thoáng qua bệnh viện, có chút bất mãn nói: "Tiểu tử Giang gia kia đâu, chuyện lớn như vậy, vậy mà cậu ta không đến, đúng là không ra gì!"
Những người khác nghe thấy nhắc nhở như vậy, mới đột nhiên giật mình, Giang Bách Nghiêu này chuẩn bị là con rể Trần gia, làm sao mà không tới, bọn họ là người ngoài nhưng vẫn tới, vậy mà cậu ta vẫn chưa tới? !
Trần Tiên Bối đương nhiên không muốn giải thích hộ Giang Bách Nghiêu.
Cô không phải là người ôn nhu lương thiện, ngược lại cô còn rất khó tính.
Cứ để mọi người hiểu lầm đi, dù sao cũng sẽ từ hôn, chỉ là anh ta lại thêm một cái "Tội trạng" mà thôi, dù sao chuyện xấu này không làm hỏng thanh danh của cô.
Mấy trưởng bối nhìn Trần Tiên Bối cúi đầu khóc nức nở không nói lời nào, cứ như vậy cho rằng Giang Bách Nghiêu biết, nhưng hắn ta lại chậm rãi không đến.
Dù ở cái vòng tròn nào, thì đều có người yên mến này kia, rất nhiều chuyện nhỏ bị mọi người đồn ra ngoài.
Trần Tiên Bối biết, không bao lâu nữa sau khi cô từ hôn với Giang Bách Nghiêu, mọi người lại nói đến chuyện xảy ra lúc này, chuyện này sẽ là đề tài để mọi người bàn tán.
Giang Bách Nghiêu không chỉ có mệnh khắc Trần gia, mà còn không coi ai ra gì, không tôn trọng vị hôn thê với người nhà của hôn thê.
Cô không cảm thấy áy náy gì cả, ngược lại cô cho rằng, đây chính là một trong những hậu quả mà Giang Bách Nghiêu phải gánh chịu. Ai bảo lúc trước hắn không tôn trọng cô, không tôn trọng Trần gia, coi tất cả mọi người giống như đồ đần?
Đợi đến khi những trưởng bối này rời đi, Trần Tiên Bối cũng cảm thấy mệt mỏi, ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, mí mắt buông xuống.
Giang Bách Nghiêu từ thang máy đi ra, nhìn thấy chính là một màn như vậy.
Trần Tiên Bối mặc một bộ váy thêu theo kiểu cung đình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cô có eo nhỏ, phần eo ở váy có thiết kế tinh xảo, lộ ra cái eo thon tựa như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm chặt, một thân hoa lệ mà không mất đi sự ưu nhã, vì phải phối hợp bộ này, nên cô đeo khuyên tai trân châu cùng dây chuyền, nhìn rất rõ sự ôn nhu.
Đèn trần nhà chiếu sáng trên người cô, quanh người cô như đang tỏa ra sự nhu hòa, hào quang ấm áp.
Nghe được tiếng bước chân, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía người đi tới, cùng với Giang Bách Nghiêu bốn mắt nhìn nhau.
Hốc mắt cùng chóp mũi của cô có chút đỏ, nhìn vừa đáng thương lại yếu ớt, làm người nhịn không được mà muốn ôm cô vào trong ngực.
Giang Bách Nghiêu lập tức tăng nhanh bước chân.
Lúc anh đi đến trước mặt Trần Tiên Bối, thì cô lặng lẽ chuyển dịch ra xa một chút.
Thấy dạng này của cô, lại nghĩ đến một màn trò chuyện luôn bận hồi nãy, đôi mắt anh thâm trầm, thấp giọng hỏi: "Thúc công thế nào?"
Trần Tiên Bối nhìn Phương Phương ở bên kia, chuyện không quan trọng, cô đều không muốn nói thêm nửa câu với anh.
Phương Phương không hổ là trợ lý tiêu chuẩn của Trần Tiên Bối, lập tức tiến đến trả lời: "Lão tiên sinh có bệnh mãn tính, tuổi tác đã cao nên đột nhiên phát bệnh, bây giờ vẫn còn đang quan sát ở bên trong, bác sĩ đề nghị các loại tình huống ổn định, phải quan sát thêm."
Giang Bách Nghiêu nhìn Phương Phương một chút, cảm thấy bất mãn, anh nói chuyện với Trần Tiên Bối, cô ta đáp lời làm cái gì.
Trong phòng bệnh, thúc công Trần gia đang nằm trên giường chơi trò chơi.
Thỉnh thoảng có âm thanh không nhỏ truyền đến ——
Great!
Excellent!
Unbelievable!
Trần thúc công chơi đến hưng phấn, thì đột nhiên xuất hiện nhắc nhở không có tinh lực binh, ông bỏ rất nhiều tiền để mua, mua! Mua! ! Mua! ! !
Thư ký Trương ngụy trang thành ý tá nam đứng ở một bên uyển chuyển nhắc nhở: "Lão gia tử, ngài giảm âm lượng nhỏ đi một chút, bây giờ Giang tổng đang ở bên ngoài."
Trần thúc công để điện thoại di động xuống, râu ria hoa râm nhếch lên: "Chó hoang tới rồi, lão tử không đánh chết hắn đã tốt tính lắm rồi."
Trần gia được vinh dự là thế gia trăm năm, đối với bên ngoài thì có lễ nghi, nhưng không ai biết, người Trần gia rất táo bạo, có một cái tính đó là bọn họ đều giỏi về ngụy trang, một khi không có ai, liền lộ ra nguyên hình. Đương nhiên, dù như vậy, bọn họ sẽ không ở trước mặt tiểu bối nhà mình nói thô tục.
Trương thư ký: ". . ."
Giang Bách Nghiêu ngồi ở một bên bồi, mấy lần anh hỏi Trần Tiên Bối, đều là Phương Phương trả lời, làm anh tức giận không thôi, nhưng vẫn không đến mức phát cáu, dù sao đây là bệnh viện.
Lúc kiên nhẫn sắp kiệt quệ, thì điện thoại di động của anh vang lên, anh đi tới một bên, lúc này mới nhận điện thoại.
Là bạn tốt Ôn Gia Thụ gọi.
Ôn Gia Thụ ở trong điện thoại nói: "Cơm tối tôi không đi, lão bà đại nhân muốn đi lấy xe, cho nên tôi đi cùng cô ấy."
Giang Bách Nghiêu liễm mắt: "Đây là bữa tiệc quan trọng."
Ôn Gia Thụ đắc ý: "Cậu không hiểu được đâu, vợ tôi đặc biệt cần tôi, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ đều muốn tôi bên cạnh, chuyện gì đều nói với tôi đầu tiên, đến bữa tiệc quan trọng nhưng đâu có vợ tôi ở đấy, cứ như vậy đi, ngày mai lại hẹn cũng giống như vậy."
Giang Bách Nghiêu nghe xong, phản ứng vô thức nhìn về phía Trần Tiên Bối cách đó không xa.
Phương Phương đưa cho cô một cốc nước, cô tự bưng ly nước cứ uống ngụm nhỏ ngụm nhỏ.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Bách Nghiêu mở cuộc trò chuyện ra, phát hiện hôm nay cô không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào.
Nói chính xác, mấy ngày nay cô đều không gọi điện thoại cho anh.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, cô dù có bất lực, thì vẫn không muốn ỷ lại vào vị hôn phu là anh.
——————
Trần Tiên Bối đáp ứng Giang Bách Nghiêu đưa về nhà, sau khi về đến nhà, rất chăm chỉ, lòng dạ hẹp hòi tính toán, hôm nay cô nói với anh không vượt qua mười câu, rất tốt.
Làm cô buồn nôn, thật sự cô không muốn nhìn thấy, cũng không muốn nói chuyện với người kia.
Tưởng Huyên như thế, Giang Bách Nghiêu cũng như thế.
Cô cầm lịch đặt ở đầu giường lên, cầm đỏ bút lên vẽ một chút vào ngày hôm nay, hai ngày này, cô cô sẽ trở về. Cô không khỏi thở dài một hơi.
Hôm nay vẫn còn chuyện quan trọng mà cô chưa quên, dặn dò quản gia, quản gia rất chuyên nghiệp mua một đoạn dây thừng, rồi đặt ở thảm lông dê bên cạnh giường cô.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Trần Tiên Bối đi tới không gian, Phong Nghiễn đang buồn bực ngán ngẩm chơi bùn.
Thấy cô tiến đến, anh cực kỳ cao hứng, nhìn thoáng qua đoạn dây thừng mà cô mua, hoài nghi hỏi: "Cái này không chặt a?"
Nên nói hay không đây, cái không gian này quá gà, phải dùng loại dây thừng nào, cái tình huống này rõ ràng nên dùng □□ thích hợp hơn cũng an toàn hơn.
Trần Tiên Bối cầm đoạn dây thừng, đưa cho đối phương: "Làm sao mà không chặt, nói giống như cánh tay tôi đều lớn."
Làn da của cô cực trắng, so sánh với đoạn dây thừng màu den này, hoàn toàn đánh vào thị giác, Phong Nghiễn rất khó khăn trong việc chuyển dời tầm mắt của mình khỏi cánh tay cô.
Bây giờ không phải thời điểm nhìn cánh tay cô, Phong Nghiễn khó khăn dời ánh mắt, nhìn về phía trong động, mặt hiện rõ lên sự do dự, không biết có nên đi vào hay không.
Thứ nhất, anh không biết cái động này sâu bao nhiêu.
Thứ hai, anh không biết trong động liệu có hay không có cái gì đó thật đáng sợ.
Chỉ cần độc hai điểm này, đã làm anh chần chừ không thôi rồi.
Đương nhiên Trần Tiên Bối cũng nhìn thấy sự do dự của anh, cô nghĩ nghĩ, có thể lý giải, liền chủ động mở miệng nói: "Nếu không để tôi đi xuống cho?"
Phong Nghiễn kinh ngạc nhìn về phía cô, không nghĩ tới cô lại đưa ra đề nghị như vậy, anh còn tưởng mình nghe lầm: "Cái gì?"
"Tôi nói, nếu không thì để tôi đi xuống cho." Thanh âm Trần Tiên Bối mềm mại, trong mắt cũng có ý cười: "Anh nhìn đi, tôi so với anh nhẹ rất nhiều, tôi xuống dưới rất dễ dàng, kéo tôi lên cũng rất dễ, để tôi xuống dưới tìm bản đồ đi, tôi cảm thấy vẫn rất tốt, đúng hay không?"
Cô không sợ tối, nhưng cô nhìn ra được, vị này Oglio tiên sinh này có chút sợ tối.
Cái này không khó, chỉ cần đi vào động tìm một tấm bản đồ.
Cô nghĩ không gian sẽ không để bọn họ đặt mình vào nguy hiểm, có thể thấy được trong động an toàn.
Phong Nghiễn há to miệng, có chút không dám tin lời cô nói, anh bắt đầu ho khan kịch liệt, chờ lúc tỉnh táo lại, mặt đã đỏ bừng, anh cúi người, nhô ra một cái tay lắc lắc, "Không, không được, sao có thể để cô đi xuống dưới, cái này nếu như truyền ra ngoài, về sau tôi còn làm người kiểu gì?"
Trần Tiên Bối bị này của anh chọc cười, cười ra tiếng, lại tranh thủ thời gian bịt miệng lại, tiếng cười từ ngón tay tràn ra.
Nên nói như thế nào đây, rõ ràng anh có chút sợ, rõ ràng đối với lời đề nghị của cô rất tâm động, nhưng vẫn cắn răng cự tuyệt, còn thật có ý tứ.
"Sẽ không truyền đi." Cô vừa an ủi vừa cam đoan: "Tôi sẽ không nói cho người khác nghe nha."
Phong Nghiễn vẫn từ chối lời đề nghị cực kỳ hấp dẫn này.
Anh nghĩ thầm, dù Tuyết Bính là đàn ông, thì anh không chút do dự mà đáp ứng.
Anh là đàn ông mà nhìn cái động này thôi cũng đã run chân rồi, cô chẳng lẽ không sợ, khẳng định là sợ, cô quá khéo hiểu lòng người, cũng quá có tinh thần đồng đội, không chừng tiểu nhân ở trong lòng đã run thành cái sàng, mà còn tới dỗ anh.
Có bao nhiêu tốt a. Ngoại trừ mẹ anb cùng chị dâu anh ra, không còn người khác phái nào đối tốt với anh như vậy, anh không thể không biết tốt xấu.
Cũng vì cô tốt như vậy, nên anh mới không thể để cô dính vào nguy hiển dù có độc một chút.
Anh lập tức vỗ tay vào ngực: "Không được, tôi muốn xuống dưới!"
Nói làm liền làm, anh cột sợi dây thừng vào ngang hông của mình, sau khi làm xong, anh đứng trước cửa hang, thăm dò nhìn, lúc đang chuẩn bị chậm rãi từ từ xuống dưới lúc, thì nhớ tới cái gì, lại quay đầu nhìn về phía Trần Tiên Bối, vậy mà vô duyên vô cớ sinh ra loại không khí xa nhau, anh hỏi cô: "Nếu như tôi chết rồi, cô có nhớ tôi không?"
Sau khi hỏi loại câu này, anh muốn tự đánh chính mình vài cái.
Loại điềm xấu này mà cũng nói, nói linh tinh cái gì a.
Trong lòng anh luôn phi phi phi ba tiếng, nhưng lại rất mong đợi nhìn về phía cô.
Anh luôn cảm thấy đôi mắt của cô đẹp nhất, nhưng anh không biết, ngũ quan của anh, cũng có con mắt rất đẹp.
Như cặp mắt đào hoa này, nhìn không hề thấy một chút nào phóng đãng nào.
Ở chung với anh thì sẽ có một cảm giác, nhìn phía ngoài thì bất cần đời, không có công việc, nhưng một đoạn thời gian ở chung, anh chưa từng đường đột với cô.
Loại đường đột này, không phải là chỉ là ý tứ đơn thuần.
Trần Tiên Bối bị ánh mắt người đàn ông nhìn, làm người khó chịu mười phần.
Nhưng anh lại không như vậy, đây là một cái nhìn không đứng đắn, nhưng thực chất bên trong lại rất thân sĩ.
Anh hỏi vấn đề này, Trần Tiên Bối cũng cảm thấy là điềm xấu.
Cô nghĩ nghĩ, nói ra: "Chờ anh đi lên, tôi sẽ nói cho anh biết tên tôi là gì."
Cô quyết định, hiện tại bắt đầu làm bạn bè với anh. Bạn bè a, chính là đối xử với nhau thật chân thành, trước tiên bắt đầu từ danh tự.
Phong Nghiễn dừng một chút: "Cô hứa đi, gạt người là chó."
Abh nghĩ, Tuyết Bính khẳng định không phải tên thật của cô, ai lại dùng tên bánh bích quy làm danh tự chứ.
Sau khi nói xong, anh có một mặt bi tráng, đi xuống dưới giống sủi cảo sắp tiến vào trong nồi.