🐑Chương 21🐑 "Sau khi tôi rời khỏi chỗ này tôi sẽ giúp cô đánh hắn ta."

Hiệu suất làm việc của trợ lý Chu luôn luôn cao, rất nhanh đã tra ra được ai cạo sờn xe Giang Bách Nghiêu.

Hóa ra là đám cẩu bằng hữu của Phong Nghiễn.

Phong Nghiễn là người làm việc không đàng hoàng, vậy nên bạn bè anh cũng không phải là tinh anh xã hội, trong vòng tròn từng người từng người, có gia cảnh tốt, tính tình hung hăng, ai nói cũng không nghe, ở Yên kinh này là loại vô pháp vô thiên. Bọn họ tức giận vì Phong Nghiễn, bây giờ Phong Nghiễn vẫn chưa tỉnh lại, không chỉ có Phong gia lo lắng bất an, mà còn có bằng hữu của anh.

Giang Bách Nghiêu không có cách nào khác, nói chính xác, là không có cách nào đối phó với đám thiếu gia kia.

Mấy người này có thể làm thế, là do trong nhà có trưởng bối làm chỗ dựa.

Cái kia mấy nhà, lấy Phong gia cầm đầu, đều đặc biệt bao che khuyết điểm, bọn họ nói con nhà mình không tốt cái này không tốt cái kia, nhưng người khác không thể nói nửa câu. Hiện tại anh mà đến mấy nhà kia thuyết pháp, không chừng bọn họ cảm thấy anh bụng dạ hẹp hòi.

Giang Bách Nghiêu không có khả năng đi chấp nhặt với bọn họ, trong lòng anh xem thường những người ỷ vào gia tộc mà phách lối bá đạo, một đám nhị thế tổ. Anh với bọn họ không đi cùng một con đường, nếu thật sự đi so đo, sẽ bị coi là nhỏ mọn.

Mặc dù không có ý định so đo, nhưng trong lòng vẫn tức giận, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài.

Trợ lý Chu cầm chìa khóa xe, rồi lái xe đến cửa hàng 4S để sơn lại xe đồng thời bảo dưỡng luôn, hai chữ kia ở thân xe rất dễ thấy, trợ lý Chu không dám nhìn nhiều.

Nhân viên cửa hằng 4S nhìn thấy chiếc xe, đều lặng lẽ đi qua một bên thảo luận.

Đừng nói là Giang Bách Nghiêu, cậu là trợ lý cũng không nhịn được mà toát mồ hôi vì ông chủ nhà mình.

Hiện tại Phong gia xảy ra tình huống gì, ai cũng không biết, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết rõ, 50% là Phong Nghiễn vẫn chưa tỉnh lại.

Đây rõ ràng là nghiệp chướng, lúc ấy bác sĩ kiểm tra qua, Phong Nghiễn chỉ bị thương nhẹ, nhưng đến bây giờ vẫn ở cái tình trạng đấy.

Nói như thế nào đây, hai vị kia của Phong gia, khẳng định sẽ không bởi vì việc này, mà trả thù Giang gia trên thương trường, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng nếu như Phong Nghiễn thật sự gặp chuyện bất trắc, vậy thì rất khó nói.

Trên thương trường, ai cũng không nguyện ý đυ.ng phải một kẻ địch cường hãn, Giang Bách Nghiêu cũng thế.

Như không quan trọng, cậu một chút đều không muốn tiếp xúc với Giang gia.

Hiện tại ngày nào trợ lý Chu cũng cầu thần bái Phật, hi vọng thiếu gia Phong gia sẽ nhanh tỉnh lại, không tiếp tục nằm như thế, ai chịu nổi a.

Ngày nào Giang Bách Nghiêu cũng tăng ca, đến tối khoảng tám giờ, dạ dầy lại ẩn ẩn đau, lúc này mới nhớ tới, chính mình quên ăn bữa tối.

Công việc anh bận rộn, rất khó làm theo quy luật một ngày ăn ba bữa, dạ dày cũng không tốt, thỉnh thoảng sẽ đau, chính anh bề bộn nhiều việc nên không quá để ý, lúc này anh vô thức dùng bàn tay đè dạ dày lại.

Ánh mắt quét về phía bàn trà, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Anh không thể nhớ nổi, bản thân anh không nguyện ý vì mấy chuyện râu ria mà lãng phí tâm tư, trong đầu hiện lên một suy nghĩ mơ mơ hồ hồ rồi lặng yên biến mất, đến kia anh từ công ty ra, lúc đi qua bảo an, nhìn thấy bảo an cầm hộp cơm giữ nhiệt, lúc này mới nhớ được, thiếu cái gì.

Trước đó, có người thường xuyên đưa canh cho anh.

Nhưng bây giờ anh cảm thấy đã rất lâu rồi không nhìn thấy ấm giữ nhiệt nữa.

Trời tối mịt, Giang Bách Nghiêu lái xe vào trong dòng xe cộ.

Lúc này anh vẫn không biết, có người đã biến mất trong sinh hoạt của mình, không còn dấu vết nào nữa, biến mất trong nháy mắt, sau khi cô đi, những ký ức vụn vặt về cô đều xông phá về phía trước, lơ lửng giữa không trung như bóng với hình, khi đưa tay chạm vào, thì lòng bàn tay không hề có vật gì.

Biến mất là chuyện trong nháy mắt, nhưng mà muốn thích ứng sự biến mất này, khả năng phải cần cả đời để quên đi.

—————

Trần Tiên Bối mang theo một quyển « Sắt thép luyện như thế nào » đi vào trong không gian.

Tạm thời không gian vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ, vì muốn được tán dương, mà Phong Nghiễn bắt đầu chế tạo công cụ. Đương nhiên anh không ngốc, đoán được dụng ý của không gian này, nơi này hoang phế, khẳng định cần phải cải tạo, người phải lao động gian khổ không thể nghi ngờ đó là anh, vì để về sau nhẹ nhõm hơn, anh phải phòng ngừa.

Trần Tiên Bối phát hiện anh thế mà lại sửa cuốc, rất kinh ngạc.

Phong Nghiễn thả ra đồ trên tay xuống, nhếch mép cười một tiếng "Cái chổi đã làm xong, khẳng định sẽ phải dùng đến những vật khác nữa."

Nếu nói anh thích thú như vậy khẳng định là giả.

Anh là ai trong cuộc sống hiện thực, là Phong thiếu, đi tới chỗ nào cũng có một đống người nịnh nọt, anh dám nói, thiên hoàng trôi qua cuộc sống không hề dễ chịu hơn anh.

Ở chỗ này, là một nông phu, làm việc nhà nông, bàn tay làm việc phải tốt, lớn thì càng tốt.

Mấy nhân vật chính trong truyện không ai có hoàn cảnh khổ hơn anh a?

"Rất tốt." Trần Tiên Bối đưa sách cho anh "Đây là tôi tự đến tiệm sách mua cho anh, không biết anh có thích hay không."

Phong Nghiễn ngồi thẳng lên, mấy ngày nay dưỡng thành quen thuộc, tay xoa xoa trên quần áo, rồi mới cầm lấy quyển sách.

Vừa mới bắt đầu thì tràn đầy phấn khởi, nhưng khi nhìn thấy bìa sách, dáng vẻ tươi cười dần ngưng kết.

Biết cô mua sách cho anh, nhưng anh không biết mình có muốn nhận quyển sách này không.

Anh bắt đầu đau lòng, anh làm cỏ vất vả như vậy, làm sạch toàn bộ cỏ trong trang viên này, cuối cùng chỉ được ban thưởng một quyển sách.

Anh tức a?

Sau đó, anh coi mình là con vịt chết mạnh miệng "Tôi rất thích xem loại sách này."

Rất thích, đặc biệt thích.

Trần Tiên Bối nhìn chằm chằm anh, trong mắt có ý cười nhạt " Tốt a, lần sau có cơ hội, tôi mang thêm cho anh mấy quyển sách nữa."

Phong Nghiễn ". . ."

Anh nắm tóc.

Mới vừa rồi anh còn giả bộ say mê ngao du trong biển sách, thật quá giả.

Anh không phát hiện, tại thời điểm anh hối hận, Trần Tiên Bối vẫn còn nhìn anh mà cười, trong mắt có sự đắc ý của việc đùa thành công.

Kỳ thật cô đã sớm nhìn thấu anh rồi nha.

Người thật đáng yêu, lần sau mà mang sách vào, thì mang cho anh một quyển tiểu thuyết võ hiệp đi, nghe nói con trai đều thích xem cái này.

Phong Nghiễn quét dọn đình nghỉ mát rất sạch sẽ, rồi gọi Trần Tiên Bối ngồi xuống.

Thấy cô nhìn chằm chằm quyển sách trên tay anh, nhịn không được mà tê da đầu, quả quyết nói sang chuyện khác, lanh mồm lanh miệng thốt ra "Đúng rồi, cái tên đàn ông cặn bã kia cô giải quyết như thế nào, giải quyết kiểu gì?"

Sau khi lời nói thốt ra, Phong Nghiễn liền hối hận.

Làm sao hết chuyện để nói à.

Mặc dù trong lòng anh cảm thấy rất hứng thú với cái đề tài này, có thể thấy rõ, hiện tại mà hỏi cái này thì sẽ hủy đi bầu không khí, còn không bằng thảo luận quyển sắt thép luyện như thế nào.

Ánh mắt Trần Tiên Bối ảm đạm một chút.

Đến tận ngày hôm nay, cô vẫn không rõ mình đối với Giang Bách Nghiêu là loại cảm tình nào, là ưa thích hay vẫn còn kém một chút, nhưng nếu nói chưa từng động tâm, như vậy khi biết những việc hắn ta làm, thì cô sẽ không đau lòng như thế. Đó là người lưu lại trong sinh mệnh cô, cô không phát hiện được, cả người cô bây giờ đang ảm đạm.

Hiện tại Phong Nghiễn hiện rất hối hận.

"Cái kia. . ." Anh không biết cách an ủi người, lúc mẹ anh dẫn anh bỏ nhà đi, thì anh chỉ nhìn mẹ mình khóc đến đau lòng, anh chỉ vụng về đứng ở một bên, lời nên nói thì chỉ nói một cách vụng về.

Trần Tiên Bối trước ngẩng đầu lên, hướng về anh mà cười "Muốn giải trừ hôn ước, bây giờ người trong nhà đều đã an bài, qua mấy ngày nữa là tôi khôi phục thân phận độc thân nha."

Phong Nghiễn nhìn chằm chằm cô, qua một lúc lâu mới nghiêm túc nói "Sau khi tôi rời khỏi nơi này nhất định sẽ giúp cô đánh hắn."

Anh muốn nói, anh đánh nhau đặc biệt lợi hại.

Từ nhỏ đến lớn bạn học hay bạn bè, đều không đánh thắng được anh.

Trần Tiên Bối chỉ cười. Anh là loại người mà cô chưa từng tiếp xúc qua, bạn bè của cô không có ai nói lời thô tục, dù biết những việc mà Giang Bách Nghiêu làm ra, thì cũng không có mắng người, các cô ấy sẽ khuyên cô, nghĩ thoáng một chút, loại người này không đáng để mình thương tâm.

Trong nội tâm cô, chờ anh nhớ ra mình là ai, thì cô sẽ nói cho anh biết, cô tên là Trần Tiên Bối.

Tiên Bối giống như tên bánh Tuyết Bính.

Nếu có cơ hội, đợi anh trở về thế giới hiện thực, cô muốn làm bạn với anh.

"Tôi nghiêm túc." Phong Nghiễn thấy cô cười, cho rằng cô giống với người nhà mình, đều kiểu " Tôi không tin, nhưng tôi có thể cười."

Trần Tiên Bối thu liễm nụ cười lại, nói với giọng điệu mất mát "Cô cô tôi đã tìm được chứng cứ, tôi không muốn xem, nhưng tôi vẫn thừa dịp không có ai ở đó, mở email ra xem, thật ra mọi thứ vẫn tốt, không hề khó chịu như tưởng tượng, nhưng tôi phát hiện, ngày giỗ của mẹ tôi, hắn ta lừa tôi, nói có chuyện rất quan trọng nên phải đi công tác, tôi tin, nhưng ngày đó anh ta không đi công tác, mà đi đến đó để chăm sóc người trong lòng hắn, chỉ vì người đó bị cảm."

Mẹ, ngày giỗ?

Phong Nghiễn ngẩn người, cô nhìn trông nhỏ hơn anh, mà mẹ đã không còn ở đây nữa rồi?

Người nào a, vào ngày giỗ của mẹ ruột người ta mà còn nói dối, loại chuyện này, mà cũng có thể làm sao, còn là con người không vậy?

Nghe xong anh muốn rút dao ra tương trợ.

Anh cảm giác trong lòng mình có chút khó chịu, trong khoảng thời gian ở chung này, anh cảm thấy cô là một người rất tốt.

Người tốt như vậy mà lại đυ.ng phải cái chuyện bực mình không đâu vào đâu.

Anh hùng không có đất dụng võ, nếu anh mà ở bên ngoài, thì sẽ trút giận hộ cô, nhưng thật bất đắc dĩ a, anh bị nhốt ở chỗ này, nghe được những lời này, còn không biết phải an ủi cô thế nào.

"Nhưng sau đó tôi đã nghĩ lại, hắn ta không có tốt như tưởng tượng."

Cô nói xong lời này, thì không lên tiếng nữa.

Phong Nghiễn thấy đau lòng khi nhìn bộ dáng im lặng ấy của cô.

Không phải đau lòng cho mình, mà là cho cô.

Mấy câu chửi thô tục bên miệng, nhưng anh lại nuốt trở lại.

Lúc này nên nói cái gì đây.

Anh nhớ tới lời chị dâu nói, người khác mà kể khổ với em, thì không nên an ủi, mà nên so khổ, trông em khổ sở, tâm tình của người đấy sẽ không tồi tệ bết bát như vậy nữa.

"Thực ra tôi cũng rất thảm."

Anh nói một cách khô khan.

Vắt óc suy nghĩ, anh không tìm ra được mình thảm ở chỗ nào, từ nhỏ đã được người trong nhà bảo vệ, bạn bè tốt rất nhiều, nhưng vẫn phải suy nghĩ, nghĩ cả buổi trời, mới nhớ ra một sự kiện cực kỳ "Khó chịu".

Anh nhớ lúc đấy cha mẹ anh cùng anh trai chị dâu cực kỳ quan tâm chuyện chung thân đại sự của anh.

Có một ngày chị dâu phấn khởi nói, có một nhà hứng thú kết thông gia với Phong gia, con gái nhà kia có ngoại hình rất đẹp, tính thì ôn nhu, có thể xưng là tiểu thư khuê các, rất nhiều quý phu nhân thích, mặc dù trong nhà mấy năm gần đây có hơi suy tàn, nhưng vẫn được coi là môn đăng hộ đối với Phong gia.

Lúc ấy cha mẹ anh đều ngạc nhiên, hỏi là nhà ai.

Chị dâu hình như nói là Trần gia đi.

Cha mẹ anh nghe xong đặc biệt hài lòng, nhất là mẹ anh, nói thích cô nương Trần gia, xinh đẹp lại còn nhu thuận.

Anh không thích mình bị trói buộc, lúc ấy rất không kiên nhẫn, ảnh chụp đối phương chẳng thèm nhìn, cha mẹ anh thay nhau ra trận, cảnh cáo nếu như đối phương muốn gặp mặt nói chuyện, dù anh gãy tay gãy chân thì vẫn phải đi, anh chỉ có thể đáp ứng qua loa. Kết quả vài ngày sau, nghe nói nhà đó có ý lựa chọn nhà khác.

Đây là lần đầu trong nhân sinh của anh có dấu hiệu kết thông gia, kết quả chưa hề làm một cái gì, đã bị người ta từ chối.

A, bây giờ nhớ lại vẫn rất khó chịu a.