🧊Chương 14🧊 Anh, cảm nhận, đủ.

Nhất thời thích thú nên Giang Bách Nghiêu mới gọi điện cho Trần Tiên Bối.

Anh cho rằng cô đang cùng trò chuyện với người khác, nên không có gọi lại, rồi chuyện này anh cũng ném ra sau đầu.

Giang Bách Nghiêu không biết Trần Tiên Bối sau khi biết anh với Tưởng Huyên có quan hệ bẩn thỉu kia, liền lập tức kéo anh vào danh sách đen. Cùng anh không có quan hệ, cô đã chuyển cuộc gọi của những người có liên quan đến anh cho Phương Phương, còn dặn Phương Phương, mấy người kia mà gọi điện thoại tới, thì nói cô đang bận, không có thời gian. Bây giờ còn chưa đến thời điểm, chờ sau khi hủy bỏ hôn ước, cô sẽ kéo đen toàn bộ, một tên cũng không để lại.

Cô không biết, Giang Bách Nghiêu đã gọi điện thoại cho cô.

Lúc gần tối, bác cả đã gọi điện thoại lại cho cô.

Bên trong phòng, cô cho Phương Phương đi ra ngoài trước, hiện tại bác cả đang dưỡng lão, đối với công ty cùng chuyện gia tộc chẳng có hỏi qua, toàn bộ đều giao cho cô cô, em gái của ông Trần Thắng Vũ. Trước đó, cô cùng cô cô nói chuyện, không có muốn nói chuyện này cho bác cả nghe, thế nhưng là cô muốn để mẹ Tưởng rời đi, vậy nhất định là phải nói cho bác cả một tiếng.

"Bối Bối, có chuyện gì a?"

Lúc Trần Thắng Viễn trẻ tuổi thì có tính gắt gỏng, trước đây cũng hăng hái, cho mình là người trụ cột Trần gia, liền nhao nhao đầu tư tận mấy hạng mục kết quả là thua, ông cũng ý thức được mình không có thiên phú về phương diện buôn bán, nên sau khi ông tiếp nhận, thì giao công ty cho đứa em gái xuất sắc hơn, còn ông thì ở trạng thái dưỡng lão sớm hơn, ở nhà riệng, ông không có việc gì thì nuôi chó nuôi mèo rồi câu cá, thực sự rất vui vẻ.

Trần Tiên Bối trầm mặc.

Cô luôn cảm thấy, nếu như để bác cả biết chuyện này, thì có khi sẽ xảy ra chuyện gϊếŧ người.

Trần Thắng Viễn thấy đầu bên kia không có thanh âm, có chút buồn bực, nên gọi lại hai tiếng "Bối Bối, Bối Bối."

"Bác cả." Trần Tiên Bối nghĩ kỹ, cái loại chuyện này sớm muộn gì bác cả cũng là sẽ biết, nghe từ trong miệng người khác, còn không bằng nghe cô nói "Có chuyện này con muốn trưng cầu ý kiến của bác."

Trần Thắng Viễn "Trịnh trọng như vậy là có việc gì, nói đi, là chuyện gì a."

"Mẹ Lưu, cũng chính là mẹ Tưởng Huyên." Ánh mắt lúc này của Trần Tiên Bối lãnh đạm, ngữ khí cũng rất bình tĩnh "Con không muốn để bà ấy ở lại nhà nữa, có thể đuổi bà ấy đi không?"

Trần gia không phải là chỗ từ thiện, cũng không phải cơ quan, còn phải để cho người làm thuê dưỡng lão.

Trước đó lưu lại mẹ Tưởng ở Trần gia, chẳng qua là làm việc thiện mà thôi.

Nếu như có người muốn hưởng thụ cái loại ý tốt này, mà không ôm giấc mộng là phu nhân thì tốt, ngược lại mà muốn tính toán Trần gia, chẳng lẽ Trần gia còn muốn trình diễn vở kịch Đông Quách tiên sinh cùng với con sói sao?

Trần Thắng Viễn hiểu rõ cháu gái mình, tuyệt đối sẽ không đuổi người mà không có lý do "Có phải Tưởng Huyên đã làm cái gì không?"

"Vâng." Trần Tiên Bối nhớ tới sự việc buồn nôn mà trong năm nay mình gặp phải, nên có chút nghẹn ngào "Dù sao con không muốn nhìn thấy Tưởng Huyên cùng với mẹ của cô ta xuất hiện ở Trần gia, bác cả có được hay không?"

Nghe được giọng nghẹn ngào của Trần Tiên Bối, Trần Thắng Viễn cũng gấp "Làm sao vậy, Bối Bối, có người khi dễ con phải không, đừng khóc, nói cho bác cả nghe!"

"Cũng không có gì, chỉ là con phát hiện cô ta cùng với Giang Bách Nghiêu. . ." Nói đến hai người bọn họ có cảm giác bị bẩn miệng, nên Trần Tiên Bối không nói nữa.

Trần Thắng Viễn cũng hiểu được, ông trầm mặc vài giây, rồi bên kia truyền đến âm thanh quẳng đồ vật.

"Bác cả, bác đừng nóng giận, tức giận mà thân thể không khỏe thì sẽ tiện nghi bọn họ, không đáng." Cô tranh thủ thời gian để khuyên nhủ.

Trần Thắng Viễn tức giận đến huyết áp tăng vọt, lại không muốn hù đến cháu gái, đè nén lửa giận nói "Hôm nay bác sẽ về Yến Kinh một chuyến, đi tới Giang Gia."

"Bác cả, cô cô cũng biết chuyện này. . ."

"Vậy làm sao mà tên oắt con Giang Bách Nghiêu kia chưa chết? ?" Những năm gần đây Trần Thắng Viễn được bác sĩ gia đình khuyên, nên đã tận lực bình tâm tĩnh khí, nhưng mà khi nghe được lời này liền không nhịn được mà tức giận, ông còn tưởng rằng không trưởng bối nào ở Trần gia biết cái chuyện này, nhưng em gái đã biết, vậy tại sao Giang Bách Nghiêu không có lên đầu tin tức, vậy mà còn sống rất tốt ở trên đời?

"Bác cả, ý của con là cô cô nói, trong khoảng thời gian này nếu mà muốn hủy bỏ hôn ước. Thì cần phải chuẩn bị, không thể để công ty cùng trong nhà bị chịu ảnh hưởng."

"Ảnh hưởng cái. . ." Cái rắm! Trần Thắng Viễn đứng lên "Hiện tại trong mắt nó chỉ có độc công ty? Cháu gái trong nhà bị khi dễ vậy mà còn phải nén giận? !"

"Không phải như vậy! Bác cả, bác nghe con nói." Trần Tiên Bối bất đắc dĩ đành phải sử dụng đòn sát thủ "Ô ô. . ."

Trần Thắng Viễn ngập đầy lửa giận, nghe được cháu gái ở đầu kia khóc, lập tức lo lắng hỏi "Bối Bối, đừng có khóc a, không việc gì phải khóc, có đúng không?"

"Con là con gái. Mọi người đều biết con cùng với Giang Bách Nghiêu đính hôn, hiện tại nếu mà tới Giang Gia, để giải tỏa tức giận, nhưng mà sau này con còn muốn có bạn trai." Trần Tiên Bối ô ô "Con nghĩ không nên để người ngoài biết loại chuyện này, phải giải quyết chuyện này thật tốt, chờ hôn ước này được hủy bỏ, con lại. . ."

Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, đúng không.

Hiện tại nếu đi vạch mặt, chẳng phải là để người ngoài chê cười.

Nếu không, cô đã để người ngoài biết có sự tồn tại của Tưởng Huyên, cô chắc chắn, Giang Gia sẽ hết sức che giấu, không để nó truyền đi, cô có thể sẽ bị người trào phúng không bằng con gái quản gia, nhưng Giang Bách Nghiêu sẽ được mọi người nhớ mãi về chuyện xảy ra này.

Trần Thắng Viễn mặc dù xúc động, nhưng không phải là người ngu.

Nghe cháu gái nói, ông cũng dần dần tỉnh táo.

Hoàn toàn đúng, chuyện này phải xử lý thật tốt, không thể đánh chuột mà làm tổn thương bình ngọc.

Trần Tiên Bối chắc bác cả đã tỉnh táo, rồi lại tiếp tục hiểu tình đạt lý thuyết phục ông, nên trong khoảng thời gian ngắn ông không có xách đao tới Giang Gia lấy cái mạng chó của tên đàn ông cặn bã kai..

Sau khi cúp điện thoại, Trần Thắng Viễn bắt đầu suy nghĩ, rồi mới gọi điện thoại cho em gái ở nước ngoài, hai anh em giống trước đó, ở trong điện thoại "Đánh lộn" với nhau một trận, nhưng vẫn suy nghĩ tốt biện pháp để giải quyết.

Trần Thắng Viễn không muốn gặp mẹ Tưởng, nên cho quản gia đi xử lý chuyện này, trong ba ngày để mẹ Tưởng thu dọn chuyển ra ngoài, mãi mãi không cho phép bước chân vào Trần gia.

Trừ chuyện đó ra, ban đêm ông liền hôn mê bất tỉnh, sau khi thương lượng với bác sĩ gia đình và bệnh viện, thì tuyên bố với bên ngoài về bệnh tình nguy kịch của ông.

Trình tự để từ hôn đã thảo luận tốt, lần này không chỉ có lột độc tầng da của Giang Gia, mà còn phải làm cho Giang Bách Nghiêu từ nay về sau không dễ chịu.

Thông gia, kết giao là chuyện tốt của hai nhà, thế gia muốn chính là thể diện, mà hiện tại Giang Bách Nghiêu còn là con rể Trần gia, vậy mà đối xử với cháu giá nhà mình như thế, ai cũng không thể nuốt trôi loại tức giận này.

Trần Tiên Bối lại một lần tiến vào không gian.

Khi nhìn Phong Nghiễn đang vung cuốc, rồi thở hổn thở hển để làm cỏ lúc, thì lòng của cô được thả xuống.

Cô sợ sau khi đi vào, thì nhìn thấy một cỗ thi thể.

Phong Nghiễn thấy cô đến, liền hừ hừ hai tiếng, còn ngây thơ làm như không thấy cô.

Trong lòng anh tức giận, tức giận vì cô để cho Phong thiếu anh đi làm cỏ, anh ngửa bàn tay lên nhìn, xem chừng là muốn rách da. Cô thật sự tàn nhẫn, lúc trước rõ ràng cô thoa thảo dược cho anh, kết quả lúc sau thì phải làm cỏ.

Đương nhiên anh cũng tức chính mình.

Tức mình chịu đựng kém, anh như là chưa bao giờ hưởng thụ được cái cảm giác của sự đối xử tốt, cô chỉ là hơi đối tốt với anh, hay là cười một cái với anh, thì anh đã chạy hấp ta hấp tấp đến bên cạnh cô, rồi buông xuống cừu hận.

Cái khung cảnh này, làm anh nhớ tới con Husky mà nhiều năm trước anh từng nuôi.

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy là do hai nguyên nhân.

Thứ nhất, là anh quá cô đơn.

Ở đây không có một vật sống nào cả. Lẩm bẩm một mình sẽ rất ngu ngốc, mỗi ngày cô đều xuất hiện mặc dù thời gian không dài, nhưng là hai giờ.

Thứ hai, yêu nữ này quá mê hoặc lòng người.

"Anh không sao chứ?" Trần Tiên Bối chủ động tiến phía anh rồi lên tiếng chào hỏi.

Phong Nghiễn lãnh đạm ừ một câu "Hiện tại tôi không rảnh đâu."

Trần Tiên Bối "?"

Phong Nghiễn âm dương quái khí "Cũng không có gì, chỉ là phải làm cỏ."

Hôm qua anh đang là một thiếu niên có tâm sự phiền não, không biết có nên xông phá rồi ngây trở ngại cho nữ yêu kia không, kết quả một giây sau, trên cột xuất hiện một hàng chữ ——

【 nhiệm vụ ②: Trong vòng ba ngày phải xử lý sạch sẽ tất cả cỏ dại. 】

【 Nhiệm vụ thất bại, tự gánh lấy hậu quả! ! 】

Đây là chuyện mà người có thể làm được sao?

Không gian lớn như thế này, anh không phải là một lão nông dân a, phải không ngừng vung cuốc mới có thể làm cho hết.

Đây là khó khăn đời người của anh sao, từ trước tới giờ anh chưa từng phải chịu loại ủy khuất này!

Mồ hôi rơi không ngừng, chảy đến mắt của anh.

"Để tôi giúp anh đi."

Trần Tiên Bối nhìn thấy nhiệm vụ mà trên cây cột nhắc nhở.

Hiện tại mà dù cô mơ hồ tại sao lại có không gian này nhưng cô vẫn biết có chuyện gì đang xảy ra, mấy cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc, thì không gian bên trong của người khác thì giống như tiên cảnh. Nơi này đừng nói là tiên cảnh, đến cái trạch viện bình thường cũng không sánh nổi, cho nên không gian này để cho cô cùng anh tiến vào, mục đích hẳn là, muốn tự chính mình cơm no áo ấm, đem cái không gian hoang phế này cải tạo thành tiên cảnh. Có lẽ đến lúc đó, anh ta mới có thể đi ra ngoài.

"Anh nghỉ một chút đi." Trần Tiên Bối cảm thấy, cô cùng với anh coi như là chiến hữu đi, cô không thể để độc một mình anh làm việc, cô cũng phải phụ giúp một tay.

Phong Nghiễn cứng đờ quay đầu nhìn cô, chỉ thấy con mắt trong veo của đối phương, không giống như dáng vẻ nói láo, lửa giận của anh lại thành bụi, ném ra cuốc cho cô, đau khổ ôm đầu "Cô lấy đi, cô lấy đi!"

Trần Tiên Bối bị anh làm giật nảy mình, lui lại hai bước.

Bộ ngực của Phong Nghiễn đập rất nhanh, nhưng anh lại không thèm đếm xỉa "Đến đi, ngay ở chỗ này mà lấy tim tôi đi, cô lấy đi lấy đi!"

Anh không muốn bị đánh rồi lại cho một quả táo ngọt nữa.

Mắt Trần Tiên Bối trợn lên "Tôi, tôi muốn tim của anh để làm cái gì?"

Cái người này bị làm sao rồi?

"Để làm thịt có phải không." Phong Nghiễn âm trầm nói "Xào đi xào đi, cho ít muối, rồi ít xì dầu, rồi lại cho 13 loại hương vị vào, ăn rất ngon."

Kỳ thực hiện tại Phong Nghiễn như tiến vào trạng thái điên.

Bản thân anh có chút tính gắt gỏng, khoảng thời gian này anh vẫn luôn nhẫn nại, hiện tại anh không muốn nhịn nữa, anh là một hảo hán 25 tuổi.

Anh, cảm nhận, đủ.

Để lâu làm gì, tôi không phụng bồi, chết thì chết, chết rồi sẽ không phải chịu đựng loại cuộc sống này nữa.

Trần Tiên Bối ngây người.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là đưa tay ra sờ trán của anh, có phải là do vết thương lây nhiễm nên mới phát sốt không.

Cái này rất nghiêm trọng, bởi vì cô không biết thuốc tiêu viêm cùng với thuốc hạ sốt có thể được mang vào hay không. Về phương diện thảo dược trung ý cô hiểu không nhiều.

Cô vừa vươn tay, thì đã thêm một phần kịch tính cho màn trình diễn.

Mới vừa rồi anh còn kiên cường, hận không thể nhào đến chỗ chết, nhưng mà lúc này lại bị hoảng sợ, sau đó nhanh chóng tránh né.