Nhìn Phong Nghiễn cau mày, một bộ dáng có nỗi khổ không thể nói, Trần Tiên Bối cười phốc ra tiếng.
Cô không giống Giang Bách Nghiêu nghiêm túc thận trọng, ngược lại là bất cứ thời khắc nào, trên mặt luôn mang theo ý cười, nhưng cô rất ít khi thoải mái từ trong nội tâm nà cười to.
Ngày thường cô rất đẹp, lúc cười lên thì mày cong cong, ánh nắng chiếu qua cây đại thụ, bóng cây chiếu rọi trên mặt đất, cũng chiếu qua khuôn mặt trắng nõn mà trong suốt của cô. Có người cười một tiếng, đã có thể dễ dàng đánh trúng trái tim của người khác.
Nhìn thấy một màn này Phong Nghiễn liền ngây người.
Anh không phải là một coi trọng vẻ bề ngoài, từ lúc bắt đầu tuổi dậy thì, anh đã nhận thư tình mỏi tay, vô luận đi đến nơi nào đều như vậy, anh đã độc thân lâu như vậy, vẫn là được trưởng bối trong nhà tự thân dạy dỗ. Tình cảm cha mẹ anh rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ có mâu thuẫn, mẹ anh đã rời nhà trốn đi lần thứ N, nhưng từ nhỏ anh đã biết, cha mẹ anh đều yêu thương lẫn nhau.
Về sau, thì có anh trai cùng chị dâu là thanh mai trúc mã nhiều năm, anh còn nhớ rõ có một lần anh trai cùng chị dâu suýt nữa thì chia tay, chị dâu tìm đến chỗ anh để kể nể về anh trai, sau khi anh về nhà thì phát hiện, người anh trai mà từ nhỏ ở trong lòng anh không gì không làm được, đang mượn rượu giải sầu.
Khi đó anh không hiểu, còn nói loại lời không chịu trách nhiệm "Đã không vui, vậy vì sao lại ở cùng một chỗ".
May đó là anh ruột, nên không có động thủ đánh anh.
Anh nhớ kỹ, anh trai đã say, khả năng chính là đã say, mới có thể nói câu kia với người em trai ruột này, anh trai nói, anh ấy muốn sống cô độc sống quãng đời còn lại.
Anh biết, vô luận là cha mẹ, hay là anh trai chị dâu, thì sinh hoạt của họ ở trong nhà không có gì khác biệt, cũng có cãi nhau, có ghét nhau cực kì, nhưng anh cũng biết, cùng với người mà mình chân chính thích ở cùng một chỗ sẽ vui hơn, anh cũng đã hiểu rõ tại sao họ lại như vậy.
Bởi vậy, trên người anh cũng gánh vác lấy trách nhiệm "Ngăn chặn một con chuột xấu làm hỗn loạn mọi thứ".
Anh không muốn ở bên trong đống cứt chuột, mặc kệ người khác nhào về phía cơ thể anh, anh đều đã né tránh, anh độc thân nhiều năm như vậy, chính là muốn tìm một người mình thích thật lòng, mặc dù cho đến bây giờ, anh không biết thích là tư vị gì.
"Tôi không phải nhan cẩu."
Trong lòng anh đã nói như vậy.
Trên người anh không có nhiều ưu điểm, trừ dáng dấp đẹp trai và có tiền ra, nhưng điểm bề ngoài này lại chả quan trọng mấy. Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh gặp được một người mà anh yêu thích muốn khảm vào trong tâm, không đúng, là yêu tinh.
Cũng bởi vì dạng này, anh bị nhốt lâu như vậy, cũng không có nói một câu nặng lời nào với cô, đối với cô chưa một lần nào tức giận.
Anh cũng không phải là loại người tốt, loại chuyện giận chó đánh mèo lúc trước anh đã làm không ít lần, lần này, chính anh tự mình cảm nhận, anh quá tốt, đây là điều khó mà tin nổi.
Người và yêu đều chung quy luôn không đi cùng đường.
"Nói một chút đi, tên rác rưởi kia làm sao lại làm tổn thương cô." Phong Nghiễn hỏi.
Trần Tiên Bối nhớ lại hồi ức một chút "Anh ấy thích con gái quản gia nhà tôi."
"Nô tỳ của cô, không đúng, thích người hầu của cô?" Phong Nghiễn cười "Cũng đủ cẩu huyết a."
"Không phải người hầu, anh làm sao lại dùng cái từ này." Trần Tiên Bối giải thích "Dù sao thì anh ta cùng với cô ta cũng tính kế sau lưng tôi, anh ta lừa gạt tôi."
Phong Nghiễn đi đến chỗ đồng cỏ nằm xuống, hai tay gác ra sau đầu "Vậy cô cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
"Mẹ tôi nói, không nên cùng với những người bẩn thỉu dính líu tới." Trần Tiên Bối mấp máy môi "Nếu như vậy sẽ làm giảm đẳng cấp của mình xuống."
"Nói nói như thế, cô thật sự coi bọn họ là cái rắm sao, trong lòng cô sẽ sảng khoái sao?" Phong Nghiễn vì cô mà bênh vực kẻ yếu, thời khắc này đã hoàn toàn quên mất, mình bị nhốt ở chỗ này đã vài ngày, nếu mà so sánh thì đáng thương hơn cô nhiều.
Trần Tiên Bối nghĩ nghĩ "Tôi không biết."
"Kỳ thật tôi còn có một biện pháp, sẽ không là bẩn tay cô, cũng không làm giảm đẳng cấp của cô, cô có muốn nghe một chút không?"
"Là cái gì?"
Phong Nghiễn hạ thấp ngữ khí "Cô có thể nói cho tôi biết tên của anh ta, nhà của anh ta ở đâu, chờ tôi sau khi đi ra ngoài, tôi sẽ giúp cô báo thù, để hai người này sống không được, nà chết cũng không xong."
Trần Tiên Bối kinh ngạc nhìn anh "?"
Phong Nghiễn cho rằng mình nói không có đúng chỗ, không nói đến điều mà trong tâm cô muốn, nhớ tới trước kia mình từng đọc một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, anh cố gắng nhớ lại "Một là đánh gãy tay gãy chân, còn. . . Kia là nữ? Vậy không thể quá mức, cô nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó, chẳng qua chuyện phạm pháp, thì tôi không muốn bị dính vào."
"? ?" Trần Tiên Bối ngạc nhiên "Đánh gãy tay gãy chân, không phải là chuyện phạm pháp sao?"
Phong Nghiễn hiểu, cũng minh bạch, cho rằng cô không nỡ làm đau người đàn ông cặn bã kia, liền sửa lời nói "Đúng là phạm pháp."
Cái nữ yêu tinh này đối với người đàn ông cặn bã kia vẫn còn mềm lòng.
Những sự việc trong liêu trai kia, đàn ông mà phụ lòng cũng không có nhẹ nhàng mà chỉ bị đánh gãy tay gãy chân như vậy.
"Vậy cô quyết định đi, cô tự chọn nên dùng văn hay là võ, tôi đều có thể giúp cô làm." Phong Nghiễn vỗ ngực một cái "Không có chuyện gì tôi không làm được."
Trần Tiên Bối nhìn anh.
Phong Nghiễn cho rằng cô không tin, như đang chất vấn năng lực của Phong thiếu anh, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt "Tôi có bạn bè đặc biệt lợi hại, bây giờ internet lại phát triển như thế, nếu như có trốn đến chân trời góc biển, cũng có thể tìm được bọn họ blablabla. . ."
Anh nói không ngừng, thần sắc có thể dùng từ mặt mày hớn hở để hình dung.
Thẳng đến Trần Tiên Bối mở miệng nói một câu, anh mới giống như cái máy đang hoạt động thì tạm ngừng.
"Anh khôi phục ký ức rồi?"
Phong Nghiễn: ". . ."
Mẹ nó, chủ quan, chủ quan!
Anh mang cả lòng để cùng với cô nói chuyện phiếm, vì cô mà nghĩ cách báo thù, bằng lời nói rồi lại bằng hành động, hay nửa nói nửa hành động, mà cô thì lại đi gây chuyện trêu chọc.
Người và yêu đúng là khác đường.
Lại một lần nữa ở trong lòng mặc niệm một trăm lần: Không muốn bị hình tượng giả của cô lừa bịp, đây là vì cô muốn tiến vào trong lòng của anh, dựa trên hình tượng mà anh yêu thích để ngụy trang rồi biến ra.
"A?"
Phong Nghiễn có người bạn đi vào ngành giải trí, trong nhà bỏ tiền ra để có tài nguyên, cuối cùng cũng phấn đấu đến được tuyến mười tám.
Người bạn này thường xuyên bị nghiện diễn, bắt buộc mấy người bạn khác phải cùng cậu đối diễn.
Phong Nghiễn đối với ngành giải trí không có nửa phần hứng thú, không phải là anh cảm thấy anh không có kỹ thuật diễn, nếu anh mà vào chí ít cũng có thể tăng vọt đến tuyến mười bảy.
Thần sắc của anh chỉ mờ mịt trong chốc lát, sau đó đưa tay ra ôm đầu, trên mặt hiện vẻ rất thống khổ.
"Tôi vừa nói cái gì a?"
"Tôi là ai?"
"Tên tôi gọi là gì? !"
Trần Tiên Bối thấy anh điên như chó đại, cũng giật nảy mình, tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh anh, mặt rất lo lắng rồi nhẹ giọng hỏi "Anh không sao chứ?"
Phong Nghiễn không thể khống chế được kỹ thuật diễn của mình, rồi không cẩn thận đυ.ng đầu vào cây cột, vừa nãy là sự đau khổ là giả vờ, hiện tại mới chính là thật, anh kêu lên một tiếng "Tôi là ai!"
Đến tột cùng tôi là ai!
Một giây sau anh trực tiếp giả vờ ngất, anh sợ kỹ thuật diễn của mình quá ngượng, sẽ bị cô nhìn thấu, dứt khoát ngất đi, thì chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Chuyện xảy ra trước mắt quá mức đột ngột, đột ngột đến mức Trần Tiên Bối không có một chút chuẩn bị nào cả.
Cô lập tức bó tay toàn tập, nhìn Phong Nghiễn té xỉu trên đồng cỏ, sững sờ một hồi lâu, sau đó mới vội vàng ngồi xổm xuống rồi đưa tay ra đi vỗ người anh "Anh, anh không sao chứ?"
Phong Nghiễn: ". . ."
Trần Tiên Bối thấy anh không có phản ứng, liền cẩn thận từng li từng tí, đưa tay xuống dưới mũi anh để xem anh còn thở không.
Phong Nghiễn vốn rất khẩn trương, dù sao cũng làm trò hề dưới mi mắt của nữ yêu này, toàn thân anh bây giờ đều căng thẳng, cho đến khi anh cảm nhận được tay cô đưa xuống dò xét hơi thở của anh.
Dấu chấm hỏi trong đầu còn chưa kịp xuất hiện.
Thì anh đã ngửi được một cỗ hương nhàn nhạt mùi thơm.
Tựa hồ như hương hoa hơi ngọt, mùi hương này không có chút vết tích nào của nước hoa, giống như là tự bản thân có một mùi hương.
Mùi hương không hề nồng đậm, nhưng khi lại gần người thì giống như dần dần lan tỏa ra bốn phía.
Sau khi anh nhắm con mắt lại, các giác quan trở nên mẫn cảm một cách dị thường, là trái tim anh rộn ràng, người giống như bị đông cứng, dần dần hô hấp, cũng đã bắt đầu nhẹ nhàng.
Trần Tiên Bối cảm nhận được một dòng khí ấm áp, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi.
"Hẳn là đại não kích động." Cô khẽ lẩm bẩm "Thật là một kẻ đáng thương."
Trong tiềm thức nhớ rõ chuyện khác, nhớ rõ bạn bè, nhưng mà lại quên đi mình tên là gì, nhà mình ở nơi nào.
Cố gắng suy nghĩ, thì nghĩ không ra, còn bị nhốt ở cái nơi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay địa phương nào, nếu như là cô, hẳn là cô sẽ nhận kích động đến ngất đi.
Anh nằm nơi có mặt trời. Lần mào cô đi vào, nơi này đều là ban ngày, cô còn chưa kịp cùng anh tìm hiểu xem không gian này có đêm tối không.
Khả năng không bao lâu nữa, cô cũng phải ra ngoài, cứ như vậy để anh nằm trên mặt đất hình như không tốt lắm.
Cô nhìn xung quanh, rồi để mắt tới cái đình.
Cái đình này có thể nghỉ mát có thể che mưa, so với việc ở trên đồng cỏ thì tốt hơn nhiều, cô như một con ong nhỏ cần cù đi nhặt cỏ khô, học theo phim truyền hình, để ở trên mặt đất chỗ đình nghỉ mát.
Con mắt Phong Nghiễn mở ra một đường nhỏ để liếc trộm cô.
Thấy cô như vậy, trong nháy mắt anh hoảng sợ không thôi.
Cô nhặt cỏ khô để làm cái gì, chẳng lẽ là muốn mượn việc này đốt cháy anh?
Sau khi Trần Tiên Bối bận rộn xong, thì đi tới bên cạnh Phong Nghiễn, vươn tay muốn dìu anh lên, nhưng hiển nhiên là cô đánh giá cao thể lực của mình, đánh giá thấp trọng lượng của anh.
Phong Nghiễn nghĩ thầm: Không phải yêu có yêu thuật dời vật thể sao? Chẳng lẽ cô ta không có?
Trần Tiên Bối đành phải kéo anh đi, cái này sẽ dễ dàng hơn, chẳng qua cho dù là loại này, thì sau khi cô kéo anh tới đình nghỉ mát, trên thân cô cũng tiết ra chút mồ hôi, so với tưởng tượng của cô khó nhiều.
Phong Nghiễn đang nghĩ, nếu như một giây sau cô dùng yêu thuật châm lửa, anh liền nhảy lên, kéo cô ngã nhào xuống đất.
Chỉ là nhược điểm của nữ yêu tinh này là gì?
Không biết nguyên hình của cô ta là cái gì, rất khó tìm kiếm.
Mặc kệ, dù sao cô nếu muốn gϊếŧ anh, anh sẽ không thể ngồi chờ chết, loại sống chết trước mắt này, cho dù anh đối với cô như thế nào, thì đó là phản kích, là phòng vệ chính đáng.
Trần Tiên Bối lại tìm một chút cỏ khô, đắp lên trên người anh.
Sau khi làm xong hết thảy, cô nhìn thời gian online trên cây cột, thì thấy không còn mấy phút nữa.
Cũng không biết anh ta làm sao.
Cô nghĩ nghĩ, ôm đầu gối ngồi xổm ở một bên, chuyên chú nhìn khuôn mặt của anh, cuối cùng thở dài một hơi "Tôi sắp phải đi rồi, anh không thể gặp chuyện gì xấu a, anh yên tâm, tôi sẽ đi hỏi một chút, làm cách nào để khôi phục ký ức."
Lúc nhỏ, mỗi lần cô sinh bệnh, mẹ đều sẽ điểm lên trán của cô một cái.
Ma xui quỷ khiến, cô cũng đưa tay ra chỉ ở trên trán của anh một điểm "Cho anh một chút năng lượng."
Sau khi cô vừa làm như vậy xong, cũng phát hiện mình rất ngây thơ.
Còn may là anh đang hôn mê bất tỉnh, anh không biết, cũng không có ai nhìn thấy.
Gặp nhau chính là duyên phận, bọn họ gặp nhau trong một không gian thần kỳ này, cũng là một loại duyên phận.
"Tôi đi đây, anh hãy thật tốt."
Một giây sau, Trần Tiên Bối biến mất không còn tăm hơi, không lưu một vết tích nào, giống như chưa từng tới đây bao giờ.
Đầu tiên là Phong Nghiễn mở một con mắt, sau khi xác định là không có ai, thì lại mở nốt con mắt còn lại.
Thần sắc của anh ngây ngốc sờ sờ cái trán của mình.