Phong Gia.
Bầu không khí không một chút vui vẻ nào, mấy ngày nay trong nhà đã sớm không còn tiếng cười nói vui vẻ, ngay cả những người làm cũng thở dài.
Có thể nhìn thấy Phong phu nhân đã gầy gò rất nhiều, người luôn luôn phàn nàn con trai nhỏ là Phong tiên sinh cũng đã già yếu hơn rất nhiều. Đứa trẻ Phong Nghiễn này, bọn họ cũng không phải là giống như suy đoán của người ngoài, ngay từ đầu bọn họ cũng kỳ vọng rất lớn, nhưng đứa trẻ này không phải thương nhân, học không được liền lừa gạt người ta, dường như ai trong nhà cũng đều là cái dạng này, đối với người lớn càng thêm nghiêm khắc, đối với trẻ nhỏ, sẽ dễ dàng tha thứ.
Cũng may trưởng bối Phong Gia đều sẽ xử lý mâu thuẫn quan hệ, nên tình cảm hai anh em Phong Từ và Phong Nghiễn đều rất tốt.
Phong Từ lớn hơn Phong Nghiễn năm tuổi, đến ba mươi tuổi, thì đã kết hôn, cũng đứng vững chân ở công ty.
Trong thư phòng, anh nhìn ảnh chụp gia đình trên bàn làm việc, nhắm mắt lại.
Chuyện phát sinh lần này, ai cũng không nghĩ tới, các bác sĩ chữa trị cho Phong Nghiễn đều rất kinh ngạc, Phong Gia cũng mời các giáo sư nước ngoài, mấy vị giáo sư đều kiểm tra toàn diện cho Phong Nghiễn, cho ra kết luận rất nhất trí: Phong Nghiễn chỉ là bị ngoại thương, không có bị tổn thương tổn ở não.
Thế nhưng ai cũng đã giải thích rõ ràng, vì cái gì mà mấy ngày đã trôi qua, Phong Nghiễn vẫn chưa tỉnh lại.
Qua một ngày rồi hai ngày, người nhà họ Phong còn có thể chịu nổi.
Đã qua mấy ngày, Phong phu nhân muốn ngã xuống rồi.
Nhạc Nhan bưng một bát canh an thần canh vào.
Nhìn hai đầu lông mày của chồng rất buồn rầu, lại nhớ tới em chồng, cô tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, che giấu đi nước mắt.
"Đây là em bảo người ta kê đơn thuốc, em tự tay nấu canh an thần cho anh, anh phải cho em chút mặt mũi a." Nhạc Nhan cười lớn đem bát sứ đặt ở trên bàn làm việc, tự nhiên đi đến sau lưng Phong Từ, đưa ra tay xoa đầu anh, lại nhẹ nói "Kỳ thật biện pháp kia cũng không phải là không thể thử một lần."
Thanh âm Phong Từ khàn khàn "Em cũng tin cái này?"
"Đương nhiên không tin." Nhạc Nhan cười "Nhưng bây giờ những biện pháp khác đều đã thử. Chồng, em biết anh không tin phong kiến mê tín, em cũng giống vậy, nhưng anh nhìn cha mẹ xem, tiều tụy rất nhiều, em cảm thấy bọn họ như muốn sụp đổ, hiện tại chỉ cần có biện pháp, đều có thể thử một lần, không phải sao?"
Các trưởng bối khác, nghe Phong Gia xảy ra chuyện, liền đề nghị Phong Gia mời cao nhân tới giúp Phong Nghiễn.
Nhà họ Phong từ trên xuống dưới, đều không tin chuyện này.
Bản thân Phong Từ luôn phản cảm với những người giả thần giả quỷ, nên lúc ấy liền cự tuyệt.
Nhạc Nhan thấy chồng không có cự tuyệt ngay, nên rèn sắt khi còn nóng lại tiếp tục thuyết phục "Coi như là mời đến đi ngang qua sân khấu, không lộ ra, không để người ngoài biết, dù sao cũng sắp tới ngày giỗ của ông, dựa theo phép tắc, thì chính là phải mời người tới, liền để bọn họ thuận tiện nhìn A Nghiễn, được hay không?"
"Cứ như vậy đi." Phong Từ rã rời không thôi "Em phải thu xếp mọi chuyện chu đáo. Khoảng thời gian này em vất vả rồi."
Nhạc Nhan thở dài một tiếng, hốc mắt lặng lẽ đỏ "Hai vợ chồng chúng ta cần khách khí như vậy sao? Mấy ngày nay nghĩ đến A Nghiễn, trong lòng thật sự đã sinh khí, Giang Gia bên kia còn đang nghĩ biện pháp liên lạc với em, cho tới bây giờ chưa thấy qua nhà như vậy, bên trong thành phố mà cũng dám tăng tốc độ, chỉ thu hồi bằng lái tạm giữ khiến em cảm thấy rất không minh bạch!"
Nói đến Giang Gia, ánh mắt Phong Từ lạnh xuống "Trước khi A Nghiễn tỉnh lại, không cần tiếp xúc với Giang Gia."
Ngày thứ hai, Nhạc Nhan cùng mẹ chồng là Phong phu nhân đi nghe ngóng các đại sư huyền học.
Hai người cũng không tin, nhưng bác sĩ không thể giải thích được tình huống, hai người cũng chỉ có thể tìm những biện pháp khác.
Phong Nghiễn phát hiện tâm tình của Trần Tiên Bối không tốt.
Sau khi anh nhận được dao cạo râu mà Trần Tiên Bối đưa, anh nhìn nhãn hiệu quen thuộc, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Khó trách trước đó anh nói cho cô năm trăm vạn, một ngàn vạn, cô không có chút thay đổi nào, xem ra, anh là gặp phải một nữ yêu tinh có tiền.
"Cảm ơn." Anh mở dao cạo râu ra, quay lưng lại rồi cạo râu mình.
Trần Tiên Bối ngồi bên trong đình, kinh ngạc nhìn qua đất mà anh cuốc.
Cô cảm thấy có chút may mắn, đây là một không gian, không có người khác, chỉ có một người xa lạ bị mất trí nhớ.
Ở bên ngoài thế giới hiện thực, cô không có cách nào biểu lộ ra cảm xúc chân thực, sợ bị người khác biết được, cô không muốn giải thích với người ta, cho dù là cùng cô cô gọi điện thoại, cô cũng không có mắng Giang Bách Nghiêu.
Trần Tiên Bối mua dao cạo râu rất đắt, chính xác là một vật siêu giá trị, cạo sạch sẽ thì không nói, thanh âm cũng không có.
Sau khi Phong Nghiễn cạo râu ria xong quay đầu lại, thì thấy cô đang ngẩn người, mặc dù trên mặt cô không có cảm xúc, nhưng lại rất tự dưng, anh cảm thấy cô rất khổ sở.
Yêu tinh cũng sẽ có lúc không cao hứng sao?
Phong Nghiễn tự xem xét một chút, phát hiện mình không phải là người làm cho cô không cao hứng, lúc này mới thở dài một tiếng, anh ngồi ở trên mặt đất, dựa lưng vào cây cột đình ngồi nghỉ mát.
Nửa ngày rồi cũng không có âm thanh, trong lòng Phong Nghiễn càng ngày càng nóng, cuối cùng nhịn không được mà chủ động mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc "Cô xảy ra chuyện gì rồi?"
Hai mắt Trần Tiên Bối mờ mịt, nghe được âm thanh, cô nhìn Phong Nghiễn một chút, tiếp tục cúi đầu "Một chút chuyện nhỏ."
"Nói đi chứ." Phong Nghiễn không thể thấy được người khác một bộ "Tôi có tâm sự nặng nề, tôi không vui vẻ, nhưng anh hỏi tôi, tôi sẽ nói không có việc gì" một bộ dáng đau khổ, "Dù sao tôi không biết cô, mà cô cũng không biết tôi, cô coi như tôi là hốc cây, yên tâm". Anh giơ tay lên làm một động tác kéo khóa miệng, "Miệng tôi rất chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không nói với người khác nửa phần."
"Thật sao?" Nội tâm Trần Tiên Bối có một cái ý nghĩ rất bí ẩn, cô muốn tìm người giúp cô mắng chửi người.
Nếu làm như vậy tâm tình của cô sẽ tốt hơn một chút, cô muốn thử xem.
Trước khi ngủ cô ngâm mình ở bồn tắm lớn một lúc, há hốc mồm, cũng muốn chửi một câu mẹ nhà anh, nhưng tìm "Anh" phía sau, cùng một câu "Mẹ nó" kia chính là nói không nên lời.
Phong Nghiễn nhìn lòng bàn tay của mình còn có chút vết tích của thảo dược, trong lòng buông lỏng, anh nghe cô kể về rác rưởi, cũng coi như là đã thanh toán xong, không còn nợ gì cô nữa.
"Thật." Trong miệng anh ngậm cỏ đuôi chó, dáng vẻ rất rảnh rỗi "Nói đi chứ."
"Có người phản bội tôi." Trần Tiên Bối nghĩ nghĩ, lại cảm thấy cái từ phản bội này không quá phù hợp "Lừa gạt tôi."
Phong Nghiễn liếc cô, anh đã hiểu.
Rất nhiều câu chuyện xưa đều là như vậy, yêu nữ gặp phải đàn ông phụ lòng, lừa gạt tấm lòng, chính là người nhìn cũng phải nói một câu thảm.
Cho nên cô là muốn báo thù đàn ông, nên bắt anh vào đây?
Anh muốn nói với cô, không phải tất cả đàn ông đều như thế.
Dù sao nếu như cô không tàn nhẫn đem nhốt anh ở đây, mà gặp được nhau ở cuộc sống hiện thực, anh cảm thấy, đã thích nhau, chuyện đối phương là người hay là yêu, anh cảm thấy không quan trọng.
Anh cũng sẽ không bởi vì thích yêu, mà nghĩ muốn trốn thoát và làm tổn thương yêu.
Phong Nghiễn vừa nghĩ đến chuyện này, thì tự mình làm giật mình mà kêu lên, khẩu vị của anh quá nặng đi a?
Trở lại chuyện chính, không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Lời vừa đến khóe miệng, anh lại quyết định nuốt vào, được rồi, vẫn là đừng đề cập với cô anh là đàn ông, thân phận đàn ông là nguyên tội, anh bởi vì điểm này mà bị cô bắt vào, hiện tại trong lúc cô trầm tư, anh không cần phải lắm miệng.
"Thật không phải là đồ tốt." Anh mắng một câu.
Trần Tiên Bối vô tội nhìn lại, cô có chút xấu hổ nhắc nhở, cô cảm thấy anh mắng không đủ đúng chỗ.
Hẳn là thể hiện trình độ mắng người như ngày hôm đó.
"Còn là thứ gì nữa không?" Trần Tiên Bối nhìn anh.
Hiển nhiên Phong Nghiễn cùng với mạch não kín của cô không cùng một kênh, nghe được lời này, anh chần chờ một chút "Còn. . . Là cái gì? Súc sinh?"
Trần Tiên Bối không muốn nói, thời khắc này cô đối với trình độ mắng chủi người của anh có chút thất vọng.
Phong Nghiễn im lặng.
Anh có thể cảm nhận được, cô có chuyện muốn nói với anh, nhưng cô lại cứ ở các dạng này hoặc là có nguyên nhân không muốn nói.
Tự mình nín đến chết đi.
Được rồi, cô mà tự mình nín chết, nói không chừng cả một đời này anh đừng nghĩ có thể ra ngoài.
Anh cố gắng bình tĩnh, gạt ra khuôn mặt tươi cười, nói ra "Có cái gì cô cứ nói thôi, tiên nữ, cô nghe tôi, ai làm cô không thoải mái, cô cứ nói, rồi cô mắng, hãy nhớ kỹ một câu, người làm cô không thoải mái là kẻ không tốt lành gì."
"Oan có đầu nợ có chủ, cô nên đi tra tấn người mà phản bội lừa gạt cô, không nên để chính mình khó xử."
Anh phát tức, đời này của anh còn chưa có từng đi tư vấn cho người khác đâu.
Sự kiên nhẫn cùng ôn nhu cả đời này của anh đều đã dành cho nữ yêu tinh này.
Lời này phải nói, chính anh cũng đã chua.
"Cô nhớ kỹ oan có đầu nợ có chủ." Anh lại nói một lần nữa, kỳ thật anh cũng không biết câu nói này dùng ở thời điểm này có thích hợp hay không, nhưng anh vẫn nghĩ, có bản lĩnh cô đi tìm kẻ phản bội làm tổn thương cô đi, mà không làm được thì cô tra tấn chính mình cũng được, đừng có liên lụy những người râu ria.
Đương nhiên, anh cũng chỉ dám oán thầm.
Có người, không, có yêu, nhìn thì đặc biệt ôn nhu, ôn nhu hơn tất cả những người mà anh thấy, trên thực tế lại muốn mạng người.
Càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, đây là danh ngôn hữu dụng.
"Vậy anh có thể giúp tôi mắng chửi người sao?" Trần Tiên Bối nói ra lời này, cũng làm chính mình sửng sốt.
Cô cùng anh vốn không quen biết, đưa ra loại yêu cầu này thích hợp sao?
Mà lại câu này là lời mà cô nên nói sao?
Chính cô cũng không biết, tại sao lại thổ lộ hết sự không thoải mái trong lòng với một người xa lạ. Có thể là với tình cảnh này, trong cái không gian này chỉ có anh cùng với cô, không có người khác?
Cô lấy lại tinh thần, biết lời nói của mình rất không thích hợp, vội vàng nói "Cái kia, ý tứ của tôi không phải như vậy. . ."
Phong Nghiễn cũng hiểu được, hóa ra là mình mắng chưa đủ nghiền, muốn tìm người mắng hộ.
Như thế thì có thể hiểu được, cũng tỷ như mẹ anh, mỗi lần mâu thuẫn với cha anh, đều sẽ lôi anh ra để mắng cha anh, nếu như anh không lên tiếng, mẹ anh liền nói anh đứng về phía cha anh, sinh ra anh ra rồi nuôi nấng đứa con trai như anh thật sự là lãng phí tình cảm.
Lại tỉ như chị dâu anh, trước khi kết hôn với anh trai anh, có một lần hai người cũng cãi nhau, rất lợi hại, chị dâu anh lau nước mắt với anh, kể ra các loại tội trạng của anh trai, anh đã có kinh nghiệm bị mẹ giáo huấn, liền khô cằn phụ họa một câu, kết quả chỉ một câu như vậy, đã khiến chị dâu anh thổ lộ với anh tận ba giờ.
Tình huống hiện tại của nữ yêu tinh hẳn là là cũng giống như vậy.
Cô không tìm được người tâm sự cùng, chỉ có thể nói với anh, cũng quá đáng thương đi.
Đi!
Ai kêu lúc trước cô bôi thuốc cho anh.
Phong Nghiễn vỗ tay phát ra tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống "Tên không có mẹ dạy dỗ. . ."
Trần Tiên Bối "Có thể không chửi cha mẹ anh ta được khong, chuyện này không có quan hệ gì với cha mẹ anh ta."
Phong Nghiễn: ". . ."
Ngươi có tố chất như thế, vì cái gì một lời không nói mà đã chơi trò cầm tù tôi ở nơi này?
Rất tốt, Phong thiếu anh đã hai mươi lăm năm, đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm được thế nào là đối đãi không công bằng.
💖Ngày 21/1/2022💖