Tu Cẩn đang tinh tế bôi sữa dưỡng thể lên toàn thân, đảm bảo mỗi một tấc làn da đều hấp thu đủ, lúc này mới mặc áo ngủ rời khỏi phòng tắm. Khó có được như hôm nay hắn có thời gian ở nhà nghỉ ngơi, hắn liền lười biếng mà nằm trên sofa, phân phó robot quản gia chuẩn bị bữa tối.
"Không cần thịt, gần đây hình như ta có chút béo lên rồi, ta muốn giảm cân." Hắn nói, "Chuẩn bị mấy món ăn kiêng ấy, thanh đạm chút."
Robot quản gia nhận lệnh đi chuẩn bị.
Tu Cẩn lại gọi hắn lại: "Tuy rằng không ăn thịt nhưng tốt nhất là làm đồ chay ăn cảm giác giống như ăn thịt."
"Vâng thưa điện hạ." Đối với mấy cái yêu cầu kỳ quái đấy của hắn, robot quản gia vẫn như cũ tri kỷ tiếp thu.
Làm xong hết thảy, Thất hoàng tử mới nhớ tới hắn vời mới có thêm một cô con gái, vội vàng mở quang não ra.
Không mở ra nhìn thì thôi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức làm hắn đau lòng chết thôi.
Cô bé gọt táo xong rồi cắt trúng tay!
Hắn xem đến giống như chính mình cắt trúng tay vậy.
Nhìn cô bé nhỏ một bên nhịn đau, lại nhận nhịn không nổi mà vừa khóc vừa tự mình xử lý vết thương, Tu Cẩn đau lòng tìm xem trong game có cách để chữa lành vết thương cho nhân vật không. Nhưng mà toàn bộ màn hình chỉ có cái cửa hàng, mà tất cả bên trong đều là màu xám, hắn làm cách nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Lúc này nảy ra một lời tự thuật: Biên Biên cho rằng Lục Dữ thích ăn vỏ táo, vì thế mới gọt táo đem cho ông.
Tu Cẩn: "....."
Sau đó liền thấy cô bé đem vỏ táo cất vào túi, chuẩn bị đem đi cho gia gia.
Tang thi thích máu, cái túi vỏ táo này đưa lên sẽ phát sinh ra cái tình huống gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Tu Cẩn nghĩ cách ngăn cản, nhưng chọc chọc màn hình kiểu gì cũng không có tác dụng, mắt thấy tiểu cô nương đã lên gần đến nơi. Đây chính là con gái hắn mới chỉ nuôi thôi cũng không thể để tùy tùy tiện tiện liền không còn được.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải biện pháp trước đó, đem cô bé nhấc trở lại cửa tầng ba.
Biên Biên mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhìn chằm chằm cầu thang thông từ tầng 3 lên tầng 4 trong chốc lát, lại như cũ không phát hiện ra bất kỳ cái gì cả, chần chờ một lát, nắm thật chặt gấu bông nhỏ trong tay, cầm theo vỏ táo lại lần nữa bước lên cầu thang.
Sau đó...
Cô bé lại tiếp tục bị chuyển về cửa tầng 3.
Ba lần như thế, Biên Biên rốt cuộc không nhịn được, sợ hãi khóc òa lên.