Chương 16: Chương 7 (2)

Thất hoàng tử trước khi thành niên vẫn luôn ở trong hoàng cung, sau khi thành niên liền dọn ra ngoài ở, hơn nữa hắn tự hào rằng đã dùng số tiền đầu tiên mình kiếm ra để mua nhà, chứ không phải là dựa vào hoàng thất.

Hoàng cung đối với hắn tất nhiên là rất quen thuộc.

Trên đường đến chủ điện, Tu Cẩn gặp phải một người đàn ông trẻ tuổi cũng đi bái kiến Đế Hoàng.

Nhìn thấy người kia, Tu Cẩn trợn trắng mắt.

Người đàn ông mặc quần áo cực kỳ hoa lệ, đỉnh đầu có một nhúm lông chim, hiển nhiên thân phận của người nên là Vũ tộc. Hắn xinh đẹp đến lóa mắt, giống như đồ mỹ nghệ hoàn mỹ nhất nhìn không thấy được chút tì vết nào, giữa mày điểm xuyết một viên huyễn thải vũ toản*, khiến ngũ quan hắn trở nên vô cùng vũ mị lại không có chút nào cảm giác nữ tính.

Đẹp đến kinh động tâm phách, cao quý hoa lệ.

*Huyễn thải vũ toản: vì mình cũng không hiểu nó là gì nên mình giữ nguyên, mn có biết thì cmt nhé <3

Vũ toản ở giữa mày là tượng trưng cho thân phận, người đàn ông xinh đẹp trẻ tuổi này là người lãnh đạo mới của Vũ tộc, Vũ Hoàng-Huyễn Thiên Giác.

"Chào buổi sáng, Thất điện hạ." Huyễn Thiên Giác nhẹ câu môi cười khiến xung quanh hết thảy đều vì nụ cười này mà ảm đạm thất sắc.

"...."

Hoa khổng tước, ẻo lả chết tiệt!

Tu Cẩn không tiếng động đánh giá mặt Huyễn Thiên Giác, lại ngẫm lại chính mình, trải qua một buổi tối tinh tế dưỡng da tuyệt đối không thể kém hơn thằng nhãi này được.

Thất hoàng tử cùng Vũ Hoàng trước đó có chút ân oán, phải nói đến từ mười mấy năm trước, hai người có thể nói là đối thủ của nhau. Vũ Hoàng tiền nhiệm cùng Đế Hoàng là bạn tốt, nhưng Vũ Hoàng tiền nhiệm khi trợ giúp đế quốc chinh chiến thống nhất lại bất hạnh bị trọng thương, không lâu sau đó ra đi chỉ để lại Huyễn Thiên Giác tuổi còn nhỏ.

Đế Hoàng liền đem Huyễn Thiên Giác vào trong cung chăm sóc, nuôi dưỡng hắn đến khi thành niên rồi trao trả lại hiệu Vũ Hoàng cho hắn.

Cho nên Tu Cẩn cùng Huyễn Thiên Giác cơ hồ là cùng ở cạnh nhau từ nhỏ đến lớn.

Theo lý thì hai người tuổi tác xấp xỉ nhau hẳn sẽ trở thành bạn tốt, nhưng mà trên thực tế quan hệ hai người giống như nước với lửa, Tu Cẩn cực kì cực kì ghét Huyễn Thiên Giác.

Bởi vì hắn cho rằng Huyễn Thiên Giác hắn ta thực dối trá, hơn nữa đặc biệt nhiều trò cổ quái, hơn nữa một người đàn ông lớn lên còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ còn chưa tính, còn cả ngày trang điểm đến yêu khí đầy mình!

Giao tộc tộc trưởng cũng đẹp nhưng cũng đâu có thấy người ta trang điểm giống như hắn.

Đương nhiên, nếu chỉ là cách làm đẹp của hai người khác nhau thì cũng không làm quan hệ của hai người trở nên tệ như vậy, chủ yếu là ——

"Làn da của Thất điện hạ hôm này có vẻ đẹp hơn hẳn so với trước đây nhỉ, ta hai ngày trước có đi ngang qua một tinh cầu có hoàn cảnh không được tốt lắm, làm mặt ta có chút dị ứng... Thất điện hạ đang dùng loại sản phẩm dưỡng da nào, có thể hay không đề cử cho ta?" Huyễn Thiên Giác thành khẩn dò hỏi, giống như hắn cùng Tu Cẩn là bạn tốt nhiều năm vậy.

Tu Cẩn: "....."

Đây chính là điểm hắn ghét ở Huyễn Thiên Giác, bởi vì mỗi khi đối phương xuất hiện luôn sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn lớn lên "xấu" như thế nào, vậy nên khi hắn còn nhỏ thì sinh ra tâm lý ganh đua, khiến hắn đi trên con đường trở thành một "bé trai xinh đẹp tinh xảo" ngày càng xa, cũng không thể dừng lại được.

Hắn chính là một người đàn ông a !!!

Tu Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại: "Ta là một người đàn ông thì dùng cái mỹ phẩm dưỡng da gì chứ, đâu có giống như ngươi suốt này phải chăm sóc da. Nhưng mà, nếu như bị dị ứng thì ngươi nên đi tìm bác sĩ xem sao."

Trên cái khuôn mặt xinh đẹp bóng loáng kia nào có chút nào là dị ứng, mẹ nó, cái tên hoa không tước này chính là muốn trước mặt nhiều người như vậy cố ý chỉ ra hắn dùng mỹ phẩm để bảo dưỡng làn da.

Huyễn Thiên Giác tiếc nuối mà cười cười, sau đó cùng Tu Cẩn song song đi, tự nhiên mà đổi đề tài: "Thất điện hạ biết Đế Hoàng hôm nay triệu kiến chúng ta là vì chuyện gì sao?"

Tu Cẩn nghĩ thầm, ta làm sao mà biết được là chuyện gì, kể cả biết thì cũng sẽ không nói cho ngươi.

"Đợi chút nữa gặp phụ thân ta chẳng phải sẽ biết rồi sao." Hắn nói.

"Ta thực ra thì có biết một chút."Huyễn Thiên Giác nói, ngữ khí không nghe ra bất kì ý niệm khoe khoang gì nhưng Tu Cẩn biết đối phương chính là đang khoe mẽ với mình.

Ngươi xem, ta biết Đế Hoàng tìm chúng vì chuyện gì, mà người là con trai ruột lại không biết.

Tu Cẩn: "...."

Hắn muốn đánh tên này.

Huyễn Thiên Giác nói xong câu đấy lại cố tình không nói tiếp nữa, như cố tình chờ Tu Cẩn dò hỏi hắn.

Lúc này, phía trước vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một bóng người xuất hiện, là ngũ hoàng tử Tu Diễn.

"Thiên Giác, Tiểu Cẩn." Nhìn thấy hai người, Tu Diễn vui vẻ nói, "Phụ thân đang chờ các em đấy, mau đi nhanh."

Đến khi nhìn thấy Đế Hoàng, Tu Cẩn mới biết được Đế Hoàng vì cái gì muốn triệu hắn cùng Huyễn Thiên Giác đến hoàng cung Để Hoàng để hắn cùng Huyễn Thiên Giác đi làm từ thiện, thành lập một cái quỹ hội từ thiện, trợ lực một ít vật tư đến cái tinh cầu cằn cỗi, để người dân ở đó có được nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.

"...."

Thành lập quỹ từ thiện là việc tốt không có vấn đề gì cả, Tu Cẩn cũng thường xuyên quyên tặng, nhưng vì cái gì lại muốn hắn làm việc cùng với Huyễn Thiên Giác?

"Bởi vì cái đề nghị này là do Thiên Giác đưa ra." Đế Hoàng ôn hòa nói.

Tu Cẩn:"???"

Đế Hoàng tiếp tục nói: "Tiểu Cẩn, Thiên Giác có tâm, con có tiền, các con hợp lực, chuyện này nất định có thể làm rất tốt đẹp, cũng làm cho người dân chạy nạn ở các tinh cầu khác biết, hoàng thất Đế quốc sẽ không không trợ giúp họ, đế quốc yêu thương mỗi một con dân của mình.

.......