Chương 14: Chương 6 (3)

Quét dọn xong phòng ở, Biên Biên bẻ bẻ ngón tay, hỏi gấu bông nhỏ bên cạnh: "Hôi Hôi, quần áo trên người chị đã mặc được mấy ngày rồi?" Tiếp lại phồng má lên, đổi sang âm giọng hơi kỳ quái: "Ba ngày, Biên Biên chị nên đổi quần áo khác rồi."

Biên Biên cười rộ lên: "Được nha, cảm ơn Hôi Hôi."

Sau khi quyết định sống ổn định ở tiểu khu này thì Lục Dữ cũng tìm về cho Biên Biên không ít quần áo trẻ em, tuy rằng Lục Dữ cũng muốn cho cháu gái mình mặc đến xinh xinh đẹp đẹp nhưng như vậy ở mạt thế quá rêu rao.

Cho nên quần áo của Biên Biên màu sắc cũng không quá tươi sáng, nhưng bù lại thì rất nhiều.

Biên Biên chọn lấy một cái váy màu xanh xám để thay, thay xong lại đứng trước gương nắm làn váy xoay vài vòng.

Mặc quần áo mới đúng là việc vui vẻ, yêu cái đẹp là bản năng của mỗi cô gái mà, cho dù lớn nhỏ tuổi cũng vậy.

Từ đầu đến cuối cô bé đều không có phát hiện ra vị trí của tủ quần áo đã bị dịch chuyển sang bên cạnh một khoảng.

Biên Biên vào phòng tắm để giặt quần áo bẩn, cô bé giặt rất cẩn thận, cũng tránh để dính nước lên quần áo mới.

Lần đầu tiên giặt quần áo, Biên Biên không chỉ không giặt được mà còn té ngã một cái làm bị một vết thương ở bên trên phải, đến lúc vết thương lành thì để lại một vết sẹo khó coi.

Cũng may có kinh nghiệm thực tiễn, hiện tại Biên Biên cũng đã thành thạo việc giặt quần áo.

Cô bé sức lực nhỏ nên lúc vắt sẽ cầm từng đoạn nhỏ một để vắt nước, sau đó học theo gia gia giũ giũ qầno áo, xong lại đem quần áo phơi ở ban công.

Ban công này ở ngoài trời, phải đi qua phòng bếp thì mới tới được. Đây cũng là lý do khi Lục Dữ bị cảm nhiễm virus lại chọn căn nhà này.

Từ phòng bếp đến cửa ban công nếu như có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, Biên Biên sẽ có thêm một đường để chạy trốn.

Đồng thời, ông cũng lo lắng sẽ có tang thi hoặc những cái nguy hiểm khác thông qua ban công đi vào phòng, Lục Dữ cũng gia cố lại cửa ban công thật chắc chắn.

Có đôi khi Biên Biên ở một mình trong phòng đến nhàm chán, sẽ mang theo gấu bông nhỏ đến ban công, ghé vào ban công ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng từ phía xa.

Những tòa thành thị an tĩnh mà hoang tàn hiện ra ở trong mắt Biên Biên.

Phơi xong quần áo, Biên Biên như thường lệ ở ban công ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, trên bầu trời âm u, mây đen bao phủ, gia gia nói thời tiết như vậy biểu thị sẽ có mưa to.

Đợi một chút nữa phải nhớ để thu hồi quần áo vào.

Phanh——!

Tiếng súng kịch liệt đột nhiên vang lên, ngoài tiếng súng còn có âm thanh người kinh hãi cùng quái vật gào rống.

Lại sau đó, một chiếc xe phóng nhanh qua dưới lầu.

Biên Biên sợ tới mức đem đầu rụt trở về.

*

"Đỗ Minh Vũ, cậu chết cũng sẽ không được tử tế!"

Chúc Uyên che lại vết thương do súng, ánh mắt không thể tin được nhìn chiếc xe đi ngày càng xa.

Vì một viên tinh thạch cấp ba hệ mộc, hắn vậy mà lại hạ sát thủ với anh.

Chúc Uyên ho mạnh một tiếng, khóe miệng có máu tràn ra.

Hắn là dị năng giả hệ phong cấp C, Đỗ Minh Vũ là hệ hỏa cấp C, hai người trước đây là bạn học cùng trường đại học, khoảng thời gian trước trùng hợp gặp lại. Qua một phen dò hỏi, thấy mục đích đều là đi tới căn cứ phía Bắc, hai người cứ vậy mà kết bạn cùng lên đường.

Bọn họ ngày hôm qua gặp được một con tang thi cấp ba đang bị thương, tang thi cấp ba này tương đương với dị năng giả cấp B. May mắn con tang thi này đang bị thương, hai người hợp sức liều mạng, cuối cùng cũng lấy được viên tinh thạch cấp ba hệ mộc.

Tinh thạch tuy có thể tăng thực lực của dị năng giả nhưng hai người bọn họ không có ai là mộc hệ cả, tùy tiện dùng không những xảy ra vấn đề mà còn phí phạm năng lượng của viên tinh thạch.

Chúc Uyên đề nghị khi đến căn cứ sẽ dùng viên tinh thạch này để đổi lấy vật tư, Đỗ Minh Vũ đồng ý, hắn nghĩ đây là đề nghị rất tốt rồi, bọn họ là đồng bạn cùng chiến đấu, đến lúc đổi ra vật tư thì bọn họ cùng sử dụng.

Hắn căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện độc chiếm.

Nhưng mà ngay vừa rồi, bọn họ lại gặp phải ba con tang thi cấp một, Đỗ Minh Vũ vậy mà bắn viên đạn xuyên qua tang thi, trúng vào ngực hắn.

Chúc Uyên liền hiểu rõ rồi.

Chúc Uyên tức giận chịu đựng cơn đau ở ngực, giờ tay gϊếŧ chết con tang thi đang tiến lại đây, một kích này đã hao hết sức lực của anh, súng trong tay rơi xuống, thân thể lung lay sắp đổ.

Nhưng lúc này một làn gió thổi qua, Chúc Uyên ngửi được mùi hương của bột giặt, là từ trên đầu lan tỏa xuống.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên tầng ba, ở ban công một cái váy đang tung bay trong gió.

Ban công treo váy?

Tầng ba này có người ở?

Bản năng cầu sinh làm đầu óc vốn mê muội của hắn thanh tỉnh chút, dùng toàn bộ dị năng còn lại, dưới chân tụ lại một đoàn gió mạnh bao lấy anh, nương theo sức gió Chúc Uyên dùng sức hướng đến ban công tầng ba.

Chúc Uyên phi lên vẫn còn chút nữa là tới được ban công, cũng may hắn kịp bám vào trụ lan can, cố hết sức trèo vào được ban công.

Ngay sau đó, hắn gặp được một đôi mắt tròn còn to hơn so với quả nho.

Trời ạ, vậy mà lại là một cô bé con.

Trong mắt Chúc Uyên tràn đầy kinh ngạc.

"Chú...." Cơn đau từ ngực truyền đến, lời còn chưa kịp nói ra Chúc Uyên đã mất đi ý thức.

Biên Biên đi theo bên người Lục Dữ, gặp qua vô số người chết.

Gia Gia nói, đáng sợ nhất là con người, đáng sợ thứ hai là quái vật, còn không đáng sợ nhất chính là người chết.

Cho nên, thấy Chúc Uyên một lúc sau vẫn không có nhúc nhích, Biên Biên lại không sợ nữa.

Người chết không đáng sợ.

Biên Biên nhìn chằm chằm cái người nhiễm vết máu lớn một hồi lâu, xác định cái chú này đã "chết", cô bé chạy vào trong phòng, từ tủ quần áo lấy ra một tấm thảm.

Cô bé nhỏ nửa kéo nửa ôm tấm thảm ra ban công, sau đó lại gỡ tấm thảm ra, đem từ đầu đến chân của Chúc Uyên che kín mít lại.

Còn cẩn thận chỉnh chỉnh lại các góc.

......

Cùng lúc đó, trên đường đi tới hoàng cung, Tu Cẩn không nhịn được mà lặng lẽ mở quang não ra muốn nhìn xem con gái bảo bối đã tỉnh dậy chưa.

"???"

Trước mặt bé con nhà hắn là cái thứ gì vậy???