Chương 19

Càng lúc Lâm Phương Phương càng cảm thấy cơ thể mình khô nóng khó nhịn, tối nay cô cũng chỉ uống vài ly sâm banh nhỏ, không phải là say rượu chứ? Theo cô biết thì cơ thể này tửu lượng vốn không nên tệ như vậy mới phải.

Âu Dương Phong đứng một bên dường như cũng cảm thấy người bên cạnh mình có chút nóng, ân cần hỏi thăm.

“Cô có muốn uống một ly nước hay không? Có phải tối nay uống hơi nhiều rượu rồi?”

Đầu óc Lâm Phương Phương đang dần mất đi ý thức, nghe tiếng Âu Dương Phong hỏi cũng không trả lời, mà ngước đôi mắt hạnh long lanh nước nhìn lên khuôn mặt tuấn mĩ của anh. Cao quá, sao lại cao như vậy, làm cô ngẩng đầu lên thật mỏi a! Khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, hơi thở thanh thuần hơi hơi phả vào mặt còn lẫn chút mùi rượu của Lâm Phương Phương làm

Âu Dương Phong giật mình, bàn tay không tự chủ đưa lên vuốt ve từng đường nét nhỏ nhắn của cô, đôi mắt si mê nhìn ngắm. Anh vốn dĩ quen biết rất nhiều nữ nhân nhưng chưa từng có ai có thể khiến anh rơi vào trạng thái hồn xiêu phách lạc như người trước mắt này. Do trúng thuốc làm cho cả cơ thể nóng lên, đồng thời làm cho mùi hương nữ nhân thơm ngọt từ cô lại càng tỏa ra mạnh mẽ, hoàn toàn bất đồng với tất cả những loại nước hoa phụ nữ mà Âu Dương Phong biết được từ trước đến nay, nó nhẹ nhàng quyến rũ, lẩn quất vòng quanh chóp mũi người đối diện.

Âu Dương Phong có chút mất kiềm chế, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

“Anh đang làm gì?”

Tiếng Dương Kiến Bang rõ ràng vang lên, bất chợt gián đoạn hành động của Âu Dương Phong. Vốn dĩ sau khi rời khỏi sảnh chính, Dương Kiến Bang đi bộ một vòng bên ngoài vườn một hồi. Rượu hơi ngấm vào người cộng thêm gió lạnh khiến anh thấy cả người khó chịu, muốn đi đến phòng nghỉ dành cho khách ngồi một chút, không nghĩ đến bắt gặp một màn

Âu Dương Phong đang ôm Lâm Phương Phương trong tay.

Hành động muốn hôn trộm bị bắt gặp,

Âu Dương Phong giật mình,hơi lúng túng, nhưng rất nhanh sau đó anh liền trấn tĩnh lại.

“Lâm tiểu thư hình như uống hơi nhiều rượu nên có chút say, Lâm tổng không thể thoát thân được mấy cái xã giao nên tôi giúp dìu cô ấy đến đây ngồi nghỉ ngơi!”

“Vậy cũng không cần ôm chặt như thế! Có tôi ở đây, anh giao cho tôi chăm sóc là được!”

Nói xong không chờ

Âu Dương Phong đồng ý, Dương Kiến Bang đưa tay đoạt lấy Lâm Phương Phương cả người nóng hổi ôm vào ngực. Trong phút chốc cảm thấy hai cánh tay trở nên trống trải,

Âu Dương Phong cảm thấy như có một cỗ mất mát chậm rãi dâng lên trong lòng. Dùng sức hít sâu một hơi, đè nén ý muốn giành người đẹp trở về, anh miễn cưỡng đáp lời.

“Được! Vậy tôi xin phép đi trước!”

Bóng dáng

Âu Dương Phong xa dần, Lâm Phương Phương được Dương Kiến Bang dìu đỡ vào bên trong phòng, cô cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực anh, miệng lầm rầm nho nhỏ.

“Phong, em nóng quá!”

Từng chữ lọt vào trong tai làm Dương Kiến Bang cứng đờ cả người. Cô với

Âu Dương Phong kia là quan hệ gì? Vì sao cô lại gọi tên hắn thân mật như vậy? Vừa suy nghĩ anh vừa nhẹ nhàng dìu cô đến bên ghế da bên kia ngồi xuống, tay vẫn nhanh nhẹn rót một ly nước lạnh đưa đến bên miệng cô. Lâm Phương Phương uống một ngụm lớn, thần trí có lại một chút tỉnh táo, mắt nhìn thấy người đối diện, cô kinh ngạc hỏi.

“Sao lại là anh? Anh đến đây từ lúc nào?”

Câu hỏi này giống như một cây gậy hung hăng đánh mạnh vào lòng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề có hình bóng mình trong đó. Dương Kiến Bang không khỏi có chút bất mãn.

“Sao không thể là anh? Không lẽ em chán ghét anh đến mức như vậy sao?”

Càng nói Dương Kiến Bang càng cảm thấy một cỗ tuyệt vọng không ngừng dâng lên trong lòng, đau đớn vẫn luôn bị đè nén nay chỉ vì một lời vô tình giờ đây như miệng vết thương bị xé toạc, đầm đìa máu. Nhìn xuống đôi mắt đẹp đối diện đang dần chìm lại vào mông lung, anh mạnh mẽ cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng như trái cherry mυ"ŧ một cái. Lâm Phương Phương dưới tác dụng của thuốc, một tia thanh tỉnh nhờ nước lạnh vừa rồi đã từ từ tiêu tán, môi anh đào lại bị tập kích, cái lưỡi thơm tho không ngừng bị cuốn hút trong miệng, muốn vùng vẫy nhưng cả người không hiểu sao cứ thế nhuyễn xuống không còn sức, cô nhịn không được phát ra tiếng.

“Ưm, không được… ưm, Phong… cứu em…”

Dương Kiến Bang nghe tiếng cô nức nở kêu tên người đàn ông khác, động tác càng thêm thô bạo, một bàn tay vốn dùng đỡ cái lưng ong nhỏ nhắn của cô liền thay đổi vị trí đưa đến đằng trước xoa nắn hai con thỏ trắng trước ngực. Thân thể Lâm Phương Phương vốn sẵn có một mùi hương nữ tính đặc trưng, khi động tình sẽ càng tỏa ra mạnh mẽ, nay cô lại bị hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© càng làm cho mùi hương từ cơ thể phát ra thêm phần nồng đậm. Bay vào trong mũi Dương Kiến Bang lại càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ trong người anh muốn bùng cháy. Chết tiệt, cô tốt đẹp như vậy, tại sao ngày trước anh lại ngu ngốc bỏ lỡ. Càng nghĩ, hành động của anh lại càng thêm cuống dã. Cả căn phòng chìm trong âm thanh rêи ɾỉ của nữ nhân cùng tiếng hôn hít âu yếm của nam nhân quện thành một bầu không khí nóng rực. Lâm Phương Phương mơ hồ cảm thấy cơ thể mình như muốn tan ra, dục niệm trong lòng không ngừng kêu gào, miệng không tự chủ phát ra tiếng cầu hoan quen thuộc mỗi khi hoan lạc.

“Phong, muốn em… yêu em đi Phong…”

Tiếng kêu nho nhỏ lại có tác động làm cả người Dương Kiến Bang cứng đờ một lần nữa. Cô là đang gọi tên Âu Dương Phong? Hai người đã xảy ra chuyện gì với nhau? Tại sao cả khi cô động tình cũng là gọi tên của hắn? Trong ngực bỗng có một cỗ ghen tị không tên trào dâng, Dương Kiến Bang ngừng lại động tác, tiếng nói như gằn trong cổ họng hỏi.

“Em với

Âu Dương Phong có chuyện gì? Tại sao lại kêu tên anh ta?”

Lâm Phương Phương lúc này đâu còn tỉnh táo để trả lời câu hỏi này của anh nữa, cả người cô nóng ran, thân thể kêu gào đòi hỏi không ngừng, miệng vẫn liên tục rầm rì gọi tên Phong. Cửa phòng bất chợt mở toang, tiếng người ồn ào cùng tiếng la thất thanh của Liễu Thu Thu cất lên.

“Trời ơi, Lâm tiểu thư, đây là chuyện gì?”

Đèn phòng bật sáng, Lâm Dật Phong hốt hoảng chạy vào. Không bao lâu sau, mọi người nghe thấy tiếng la thất thanh cũng kéo nhau chạy đến, liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho á khẩu, Dương Kiến Bang dùng áo vest của mình bao bọc lấy Lâm Phương Phương ở trong ngực. Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, cả khuôn mặt Liễu Thu Thu cứng đờ, hai con mắt trợn trắng, ngón tay run run chỉ về phía trước, cả giọng nói cũng không còn giữ được sự bình tĩnh.

“Tại… tại sao lại là anh? Hai… hai người làm.. cái gì ở trong này?”

Tình cảnh trước mắt quả thật quá mức táo bạo. Nhìn thấy mèo nhỏ của mình váy áo không chỉnh tề, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền nằm trong ngực đàn ông khác, Lâm Dật Phong cố kìm nén tức giận muốn gϊếŧ người, lạnh giọng chất vấn, đồng thời tiến lên giành lại Lâm Phương Phương đang mơ màng ôm vào trong ngực.

“Tại sao anh lại ở đây? Có chuyện gì xảy ra?”

Những người xung quanh nhìn một màn trước mắt cũng là xầm xì nhỏ to, một người bạo gan đứng lên khuyên giải.

“Có lẽ hai vợ chồng Dương tổng muốn gương vỡ lại lành mà thôi. Mọi người, chúng ta cũng nên giải tán, đừng nán lại làm phiền, dù gì cũng là chuyện nhà người ta!”

Sau câu nói, tất cả những người có mặt đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn lại. Ai da, vậy cũng đúng, chuyện vợ chồng trẻ cãi nhau, giờ làm lành tuy là phương pháp có chút táo bạo, nhưng cũng coi như có thể thông cảm được. Ở đây ai cũng là người biết thời thế, giải tán sớm để Lâm tổng và Dương tổng thuận tiện giải quyết chuyện nhà, biết đâu còn có thể lưu lại một điểm ân tình trong mắt họ. Vậy là mọi người không ai nói ai thêm nữa, tự động chào tạm biệt rồi nhanh chóng ra về. Cả căn phòng phút chốc chỉ còn mấy người Dương Kiến Bang, Lâm Dật Phong, Lâm Phương Phương, Liễu Thu Thu và hai cha con Trần Hiểu Lan ở lại. Lâm Dật Phong giận tới mức sắc mặt xanh mét, cánh tay càng xiết chặt mèo nhỏ vào ngực, bên tai lại nghe cô rêи ɾỉ nho nhỏ gọi tên mình, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Anh chỉ rời mắt khỏi cô một chút đã xảy ra chuyện kinh động như vậy, nếu anh không tới kịp, có phải họ Dương kia được như nguyện hay không, càng nghĩ anh càng giận dữ, ánh mắt nhìn Dương Kiến Bang hiện lên sát ý nồng đậm. Dương Kiến Bang cũng không chịu thua kém, tuy lúc nãy mạnh mẽ ôm hôn Lâm Phương Phương nên quần áo sớm đã có chút xộc xệch nhưng không những không làm anh nhìn thấy chật vật lại làm cho bề ngoài anh thêm mấy phần phong trần quyến rũ. Anh không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phong trấn định trả lời.

“Như những gì anh đã nhìn thấy, tôi muốn tái hợp lại với Phương Phương!”

Câu nói anh vừa thốt ra, Liễu Thu Thu đứng trong phòng liền ôm mặt khóc nức nở, cả người run rẩy đứng không vững, bộ dạng vô cùng đáng thương.

“Kiến Bang, anh không thể đối với em như vậy được. Anh đã quên vì sao anh muốn ly hôn với chị ấy sao?”

“Đó cũng là nỗi ân hận lớn nhất của tôi cho tới bây giờ. Nếu mọi người cũng nhìn thấy tôi và Phương Phương như thế này rồi, vậy, Lâm tổng, anh thành toàn cho chúng tôi đi!”

Nói xong, Dương Kiến Bang càng thêm kiên định, không chớp mắt nhìn Lâm Dật Phong. Không khí cả căn phòng chìm sâu vào căng thẳng, bỗng

Âu Dương Phong từ ngoài cửa bước vào, giọng điệu cà lơ phất phơ hỏi.

“Này, xảy ra chuyện gì mà tôi chỉ đi dạo ngoài vườn có một chút, mọi người bên ngoài đã nối đuôi nhau về hết vậy?”

Lâm Dật Phong đang trong cơn tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn

u Dương Phong, đúng là cái đồ khốn kiếp không thể tin tưởng được, nhờ dìu mèo nhỏ của anh vào phòng nghỉ ngơi một chút đã xảy ra chuyện. Đột nhiên, Lâm Phương Phương trong ngực anh khó chịu hừ lên một tiếng, cả người toát mồ hôi ướt sũng, nhưng chất giọng ngọt ngấy nhỏ nhẹ len vào tai, đồng thời một mùi hương thoang thoảng truyền vào trong lỗ mũi.

“Phong.. muốn em… Phong… mau.. muốn em… em khó chịu quá…”

Lâm Dật Phong giật mình, đây không phải là cô đang động tình chứ? Nhìn bộ dạng quen thuộc giống hệt những lần cô nằm dưới thân anh, Lâm Dật Phong trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ, nhanh chóng quay đầu gọi người của mình bên ngoài tiến vào.

“Tiểu Cửu, mau vào trong xem một chút cho tiểu thư!”

Tiểu Cửu này vốn là cô nhi trong một lần anh đi làm việc bên ngoài đem về, theo anh đến giờ cũng hơn mười năm, vô cùng trung thành, là trợ thủ đắc lực, công phu hắn không những tốt, còn là một bác sĩ thông thạo tây y lẫn đông y, chuyên phụ trách chăm sóc sức khỏe hoặc băng bó cho anh mỗi khi xảy ra chuyện.

Tiểu Cửu vẫn đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi liền đi vào, thuần thục đưa tay bắt mạch cho Lâm Phương Phương nãy giờ vẫn chưa rời khỏi ngực Lâm Dật Phong. Được một chốc, chân mày hắn nhăn lại, ghé sát tai Lâm Dật Phong thì thầm vài tiếng. Trong phút chốc, cả gương mặt Lâm Dật Phong trở nên vô cùng khó coi, giọng điệu càng trở nên lạnh nhạt, phân phó xuống dưới.

“Cho kiểm tra tất cả rượu tối nay, coi trong camera xem ai là người tiếp rượu cho tiểu thư từ đầu đến giờ, không được bỏ sót chút nào!”

Chết tiệt, không nghĩ tới lại là thuốc kí©ɧ ɖụ©, còn là loại mới nhất trong chợ đen. Nắm tay Lâm Dật Phong siết lại, kẻ hạ dược tốt nhất nên cầu trời đừng để anh biết được, nếu không anh nhất định cho hắn sống không bằng chết. Liễu Thu Thu đứng gần đó tuy không nghe được Tiểu Cửu nói gì, nhưng lại nghe rõ ràng mệnh lệnh Lâm Dật Phong đưa ra, cả khuôn mặt thoáng cái trắng bệch như sáp nến, thân hình không tự chủ run lên, hai chân cũng như muốn nhũn ra, may mà ả đứng gần tường nên cơ thể miễn cưỡng dựa vào mới không bị đổ xuống.

Trần Hiểu Lan đứng trong đó cũng run sợ trong lòng, tuy nhiên nghĩ đến tối nay mình chưa từng mời rượu Lâm Phương Phương lần nào, tâm trạng liền cố gắng trấn tĩnh lại. Nhớ đến những gì Dương Kiến Bang vừa mới nói, Trần Hiểu Lan liền mạnh dạn đứng ra nhỏ nhẹ khuyên giải.

“Dật Phong, anh xem, Dương tổng cũng đã nói vậy, không bằng chúng ta thuận tiện cho hai vợ chồng họ cơ hội hàn gắn lại có được không?”

Lâm Dật Phong lạnh như băng nhìn qua Trần Hiểu Lan không nói tiếng nào, ngược lại quay đầu buông một câu với Trần tổng đang đứng dáng vẻ chờ đợi bên cạnh.

“Trần tiểu thư nán lại làm khách nhà chúng tôi cũng lâu rồi, hôm nay thuận tiện theo Trần tổng trở về đi. Trong nhà có thêm người lạ quả thực không tiện!”

Bốn chữ ‘người lạ không tiện’ trực tiếp đánh vào mặt cha con Trần gia một cái tát vang dội, cũng thành công làm cả khuôn mặt Trần Hiểu Lan lúc xanh lúc trắng vô cùng khó coi. Cô ở nhà anh gần một tháng, không có công lao cũng có khổ lao, không ngờ anh không những không nhìn đến tình nghĩa xưa của chị Cố Tịch, mà còn lạnh lùng không chừa một chút mặt mũi nào cho cô. Hai mắt Trần Hiểu Lan cũng mau chóng nổi lên hơi nước, bộ dáng ủy khuất nhìn lên khuôn mặt băng lãnh của Lâm Dật Phong, nức nở từng chữ.

“Dật Phong, sao anh có thể đối với em như vậy?”

“Mong Trần tiểu thư nhớ kỹ một lần nữa, sau này gọi tôi là Lâm tổng. Xưng hô quá thân mật sẽ không tốt cho danh tiếng của cô, dù sao cô cũng là bạn của Phương Phương, đối với tôi quả thật không có quan hệ!”

Lời vừa nói ra, hai cha con Trần gia càng thêm lúng túng, làm Trần Hiểu Lan nhất thời bối rối, nhục nhã quên cả việc mình đang đóng kịch khóc lóc, Trần phụ đứng bên cạnh cũng là mất hết mặt mũi, lúc này nếu còn mặt dày ở lại, quả thật về sau ông không cần phải ra cửa nữa rồi. Sau khi trừng mắt nhìn con gái một cái, Trần phụ biết thời thế mở miệng chào từ biệt, thuận tiện dắt theo Trần Hiểu Lan biểu tình không cam lòng rời đi.

Căn phòng sau khi bớt đi hai người liền có phần thanh tĩnh, trừ tiếng thở dốc nặng nề của Lâm Phương Phương ra thì cũng không ai nói tiếng nào. Nhìn mèo nhỏ trong ngực, lại thấy những dấu vết dâu tây rải rác từ xương quai xanh xuống đến ngực cô, chỉ cần nghĩ đến Dương Kiến Bang trong lúc anh không có ở đây đã chiếm tiện nghi của cô, tâm Lâm Dật Phong ngày càng lạnh. Quay đầu nhìn ba người kia hoàn toàn không có ý rời khỏi, Lâm Dật Phong không khỏi lạnh giọng lên tiếng.

“Chuyện hôm nay cũng là chuyện nhà Lâm gia chúng tôi, quả thật không tiện làm phiền quý vị thêm nữa. Thứ lỗi Lâm mỗ không tiễn!”

Nói xong liền dứt khoát bế Lâm Phương Phương đi lên phòng, lúc đi ngang qua Liễu Thu Thu cũng không quên dùng mắt lạnh nhạt nhìn một cái, làm cô ả không tự chủ rùng mình một chút. Tối nay ả ta cũng rất kỳ quái, sau khi Phương Phương đi được một lúc, liền nói không yên tâm về cô, muốn đi xem thế nào, sau đó là tiếng la thất thanh cùng sự việc xảy ra sau đó, hoàn toàn làm anh nổi lên lòng nghi ngờ cô ả có dính líu tới việc Phương Phương của anh bị bỏ thuốc hôm nay, không sao, anh có thời gian, sẽ từ từ cùng ả chơi cho đủ!

Dương Kiến Bang mắt thấy Lâm Dật Phong sắp bế Lâm Phương Phương đi mất, cũng nhanh chóng bước theo, đi ngang qua Liễu Thu Thu cũng không nhịn được nhíu mày, tối hôm nay cô ta quả thật rất lạ lùng, còn nữa, sau khi anh uống xong ly rượu phục vụ mang tới cả người cũng nổi lên phản ứng, nóng bức khó nhịn, chuyện này nhất định phải tra tới cùng mới được.

Âu Dương Phong thấy mọi người nháy mắt đã đi mất, nhìn sang Liễu Thu Thu bên cạnh cả người mềm nhũn vô lực đoán chừng cô ta đã bị sự việc tối nay làm cho sợ hãi, dù gì trong mắt anh, Liễu Thu Thu trước giờ vốn là bông sen trắng thuần khiết. Ánh mắt

Âu Dương Phong thoáng một chút thương xót, nhẹ nhàng đỡ thân hình nhỏ nhắn của Liễu Thu Thu, dịu dàng nói.

“Anh đưa em về, chỉ là chuyện nhà Lâm gia, đừng sợ!”

Liễu Thu Thu đưa cặp mắt ngập hơi nước đáng thương ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của

Âu Dương Phong, bây giờ có lẽ đây tạm thời là chỗ dựa tốt nhất cho cô ta lúc này, mà thật sự thì cô ta cũng cảm thấy quá mệt mỏi, cần một bờ vai để núp phía dưới tránh qua cơn bão. Vừa nghĩ, cả người Liễu Thu Thu liền run rẩy như con chim non nép vào ngực

Âu Dương Phong, tùy ý anh đưa ra xe cùng đi về.