Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chính Là Cái Hũ Tiền Thành Tinh

Chương 37: Hello, giáo thảo đại nhân (37)

« Chương Trước
Tô Từ chớp chớp mắt, hơi mím môi làm bộ không nhìn thấy đối phương.

Tiêu An Mộ cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi khẽ nhếch lên nói: “Sao vật? Sợ tôi là người xấu à.”

Thiếu nữ hơi ngưỡng mặt lên nói nghiêm túc: “Tôi không quen biết cậu.”

Thống Thống đã dặn dò rồi, không thể nói chuyện tùy tiện với người xa lạ.

Đáng yêu, nhỏ xinh, mềm mại.

Giống như là một cục thạch trái cây vậy.

“Tôi là Tiêu An Mộ, bây giờ cậu quen biết rồi đó.” Ánh mắt anh ta không tự chủ được dừng lại ở trên người đối phương mà chính bản thân cũng chưa phát hiện, cảm xúc hạ xuống vì chuyện khi nãy cũng chợt thành hư không.

Tô Từ hơi quan sát dáng vẻ của đối phương rồi gật gật đầu: “Xin chào, nhưng mà tôi vẫn không thể nói chuyện với cậu được.”

Tiêu An Mộ cười khúc khích: “Vì sao vậy.”

Thiếu nữ nhìn anh ta nói: “Bởi vì chúng ta còn chưa thân.”

Sau đó quay lưng qua đó, suy nghĩ nếu bạn học Bạch vẫn chưa xuất hiện nữa thì cô sẽ rời khỏi đây thật.

Có trong nháy mắt Tiêu An Mộ đột nhiên hơi ghen ghét Phó Tư.

Có lẽ anh ta đã hiểu vì sao người thừa kế ưu tú của Phó gia lại sẽ chọn hẹn hò với đối phương rồi.

Tiêu An Mộ đi qua đó rồi cầm một ít đồ ăn đưa đến trước mặt thiếu nữ: “Thật ra tôi đã chú ý cậu rất lâu rồi, rõ ràng rất muốn ăn nhưng vì sao lại không lấy ăn?”

Tô Từ nhìn đồ ăn trước mặt thì hơi trợn tròn đôi mắt đầy ngạc nhiên: “Có thể lấy tùy tiện sao?”

Cô không tiếp xúc xã hội hiện đại được bao lâu, từ sau khi thay đổi triều đại Tô Từ đã bị quên mất ở một chỗ không biết tên, tồn tại ở dưới mặt đất trong một khoảng thật dài, cuối cùng mới được vị họa gia nào bỏ mấy trăm đồng tiền ra mua về.

Cả ngày ở yên trong phòng chỉ có thể nghe thấy đối phương hạ giọng nói nhỏ biết đây là một thời đại rất thần kỳ.

Lúc trước trong các diên yến, đồ ăn chỉ có thể để vua ban, cho dù là lễ nghi hay là quy củ thì đều rất phải chú trọng.

Tiêu An Mộ sửng sốt một chút.

Anh ta cảm thấy hơi kỳ quái, tuy rằng đã biết một chút thông tin của thiếu nữ nhưng lúc này đã nhận ra rằng thực tế hoàn toàn không giống như vậy.

Tiêu An Mộ thấy hơi hứng thú: “Cho này, không đủ thì tôi lấy giúp cậu.”

Tô Từ do dự một cái chớp mắt rồi vẫn từ chối.

Cô nhìn người trước mặt, dò hỏi: “Cậu quen biết bạn học Bạch sao?”

Tiêu An Mộ nghe thấy cái tên này thì hơi dừng một chút, ý cười phai nhạt xuống: “Quen biết.”

“Vậy cậu có thể nói hộ với bạn học Bạch rằng, nếu không có việc gì thì tôi về trước không.” Tô Từ nói năng cẩn thận.

Nhưng mà nam sinh đối diện lại kéo cô lại nói: “Tôi dẫn cậu đi tìm cô ta.”

Tô Từ chưa kịp phản ứng thì đã không tự chủ được bị đối phương kéo đi.

Tiêu An Mộ buông tay ra ngừng lại, lộ ra một tươi cười nói: “Chúng ta chờ ở nơi này một lát đã, rất nhanh sau cô ta sẽ lại đây.”

Tô Từ cảm thấy có vẻ đối phương không có ý xấu, gật gật đầu, giọng mềm mại nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu, cậu là người tốt.”

Tiêu An Mộ càng ngày càng cảm thấy đây là đúng một bảo bối.

Anh ta làm bộ không chút để ý rồi nói: “Tôi cùng trường cùng khối với cậu.”

Tô Từ chớp chớp mắt: “Trùng hợp thật.”

Tươi cười bên môi Tiêu An Mộ càng ngày càng có thâm ý khác, liếc mắt nhìn cô một cái: “Tôi có nghe được một ít lời đồn về cậu, nhưng mà bây giờ thấy thì hình là không phải sự thật.”

Thiếu nữ nhìn anh ta một cái đầy nghi hoặc, rồi không biết nghĩ tới cái gì, gật đầu rất là ngay thẳng: “Là sự thật.”

Giọng nói Tô Từ mềm mại.

Cô thừa nhận một cách rất hiên ngang.

Rốt cuộc cô thích tiền thật.

Vẻ mặt của Tiêu An Mộ trở nên vi diệu trong nháy mắt, anh ta không nghĩ tới thiếu nữ sẽ hoàn toàn trắng trợn không làm ra vẻ như thế.

“Vậy cậu không biết tôi?”

Tiêu gia cũng coi như là hào môn nổi danh.
« Chương Trước