Tô Từ mím môi, cặp mắt to xinh đẹp ngập nước nhìn qua, mở miệng nói: “Bạn học Minh, mặc dù tôi nghèo, nhưng tôi sẽ không nói dối.” Cô vươn tay nhỏ ra, ngón tay non mịn trắng nõn hồng phấn còn đáng yêu, nghiêm trang nói: “Món trang sức này cùng lắm chỉ giá trị một trăm khối.”
Minh Lộ vừa nghe lời này thì thiếu chút nữa mặc tức lệch đi.
“Một trăm khối! Cậu coi nó là nhặt được ở quán ven đường à?” Cô ta vừa tức giận vừa ủy khuất nói: “Tô Từ, cậu thật quá đáng!”
Sau đó lập tức như chém đinh chặt sắt, dùng vẻ kiêu căng ngạo nói với đại sư Keil: “Đại sư, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi, món trang sức này của tôi mất tận mười mấy vạn, nghe nói cả thế giới mới bán ra có hai mươi cái.”
Hoàn toàn không thèm chú ý tới đại sư Keil trước mặt là do ai mời đến.
Bạch Linh Vi thì lại liếc mắt một cái đã nhận ra thanh niên này, sắc mặt cô ta lập tức khẽ thay đổi.
Tâm phúc mà Phó Tư bồi dưỡng, Phỉ Nguyên.
Cô cũng chỉ là trong một lần tình cờ nhìn thấy người này nên tự suy đoán như thế.
Nhưng mà cô ta không nghĩ là, Phó Tư thế mà sẽ sai Phỉ Nguyên lại đây giải quyết chuyện này!
Điều này ý nghĩa cái gì, không cần nói cũng biết.
Vốn dĩ còn cho rằng đối phương là chỉ chơi mà thôi, bây giờ xem ra cũng không giống như trong phỏng đoán của cô.
Đại sư Keil nhận trang sức vào trong tay, cũng không để ý tới cô ta.
Mặc dù ông cảm thấy các bé gái ở nước Hoa đều rất đáng yêu, nhưng sẽ không bao gồm người trước mắt này.
“Oh my god, đây không phải là trang sức do tôi thiết kế sao?”
Đại sư Keli lộ ra vẻ mặt giật mình, nói với Minh Lộ: “Sao cô lại có cái này?”
Mấy bạn học ở bên cạnh sau khi nghe thấy lời Tô Từ nói, không nhịn được run vai lên cười, bọn họ đương nhiên không tin món trang sức này chỉ trị giá một trăm khối, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ.
Thấy hơi khinh thường.
Đã đem thứ tốt nói thành đồ dỏm còn chưa tính, còn nói dối hết bài này đến bài khác, chế như là sự thật vậy.
Bây giờ nghe đại sư Keil nói như thế thì càng lộ ra vẻ mặt khinh thường hơn.
Sôi nổi nịnh hót Minh Lộ: “Minh Lộ, thì ra nhà cậu lợi hại đến thế, ngay cả tác phẩm của đại sư Keil đều có thể mua nổi, cái này không phải đơn giản có tiền là mua được đâu.”
“Thâm tàng bất lộ nha.”
“Mẹ cậu tốt với cậu thật đấy.”
Cả thể xác và tinh thần Minh Lộ đều sảng khoái, món quà này đương nhiên không phải mẹ cô đưa, nghĩ đến người tặng quà cho mình, bên môi cô lại không nhịn được lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cực kỳ đắc ý, còn giả bộ khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi, nhà tôi còn có rất nhiều trang sức.”
Cô ta nhìn về phía Tô Từ, đối phương lại chỉ nhìn bộ trang sức đó, lộ ra biểu cảm khó hiểu.
Minh Lộ không nhịn được nói: “Tô Từ, cậu còn có lời gì để nói không?”
Tô Từ nhìn qua, đôi mắt sáng ngời vừa trong suốt vừa thuần túy, lắc đầu: “Trang sức rõ ràng là giả, vừa nhìn là biết.”
Minh Lộ chán nản.
“Đại sư Keil đều nói đây là tác phẩm của ông ấy, cậu có tư cách gì mà nghi ngờ ông ấy? Người ta chính là đại sư châu báu nổi trang quốc tế đó.”
Tô Từ không nói lời nào.
Mặt Minh Lộ lộ vẻ đắc ý.
“Chờ một chút, cô Minh Lộ.” Đại sư Keil giơ đá quý trong tay lên, lắc đầu thở dài: “Tuy rằng nó có dáng vẻ giống với tác phẩm của tôi, nhưng không phải hàng thật, thật đáng tiếc cô đã bị lừa rồi.”
Ông nhún vai nói: “Cái đồ dỏm này làm cũng thấp kém thật đó.”
Sau đó nhìn về phía thiếu nữ mềm mại có làn da sứ bạch, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Đúng như cô Tô nói, giá trị của nó cùng lắm cũng chỉ một trăm nguyên.”
Hiện trường yên tĩnh một cái chớp mắt.
Minh Lộ trừng lớn con mắt không thể tin nổi, trông có chút buồn cười, thậm chí còn mất khống chế nắm lấy vải áo của nam nhân: “Sao có thể là giả được? Đại sư Keil, ngài xem kỹ lại đi, chắc chắn là ngài nhìn lầm rồi!”