Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chính Là Cái Hũ Tiền Thành Tinh

Chương 24: Hello, giáo thảo đại nhân (24)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống: “Ba ba tức giận đến mức muốn đánh người.”

Tô Từ nói: “Thống Thống không tức giận, sẽ mọc nếp nhăn.”

Hệ thống: “.... Đây là điều mấu chốt sao!”

Tô Từ ngoảnh mặt sang nhìn hai người, cảm thấy bọn họ như là rất chắc chắn trang sức đó đang ở trên người cô vậy.

Kim Hạ Hạ đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vội vàng nắm một nữ sinh ở bên cạnh ra, bảo cậu ta nhanh chóng soát người cô.

Nữ sinh đó nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn về phía Tô Từ, khó xử nói: “Tôi... Tôi...”

Tô Từ chớp chớp mắt, đứng lên nói: “Cậu soát đi.”

Cô dứt khoát như vậy làm cho mấy người bên cạnh đều ngơ ngẩn cả người.

Nhưng Minh Lộ và Kim Hạ Hạ lại không cho là đúng, thậm chí trong ánh mắt còn toát ra vẻ chắc chắn sẽ thắng trận.

Nữ sinh kia lục soát một chút, còn đúng là tìm thấy trang sức từ trong túi ra thật.

“Là... cái này à?”

Chỉ thấy món trang sức đó là ngọc lục bảo, nhan sắc còn khá là xinh đẹp.

Minh Lộ gật đầu, vội vàng lấy trang sức lại đây, cắn môi nói: “Chính là cái này.”

Người chung quanh thấy thế thì lộ dáng vẻ ra kinh ngạc, khinh thường, mắt lạnh.

Trăm triệu không nghĩ tới là, Tô Từ này thế mà là một kẻ ăn trộm thật!

Nam sinh ban đầu nói giúp cô cũng chẳng còn từ nào để chống đỡ nữa.

Rốt cuộc sự thật ở trước mắt, đều có bằng chứng rồi.

Kim Hạ Hạ không nhịn được tức giận nói: “Khó trách khi nãy cậu không muốn nói chuyện với bọn tôi, thì ra là bởi vì chột dạ à.”

Tô Từ không có chút vẻ hoảng loạn nào, ngược lại nhìn vào cô ta, khó hiểu nói: “Nếu tôi đã chột dạ, vì lại sẽ để cho các cậu soát người chứ?”

Cô rũ mắt xuống.

Cảm thấy lòng người thật là phức tạp, có đôi còn đáng sợ hơn cả quỷ thần.

Thiếu nữ vừa nói những lời này ra thì chặn họng mấy người.

“Đúng vậy, nếu cô ấy ăn trộm thật, hẳn sẽ không ngu như thế chứ?”

“Đúng là khá kỳ quái.”

Hai người Minh Lộ vừa nghe thấy lại có người nói giúp cho đối phương thì ngay lập tức đánh đòn phủ đầu nói: “Ai biết có phải là do cậu cố ý như thế không?”

Người còn lại thì định nắm lấy tay Tô Từ, làm bộ làm tịch, lại bị cô né tránh lùi về phía sau một bước.

Thiếu nữ đứng ở tại chỗ, vẫn không kiêu ngạo không tự ti như cũ.

Ánh mắt sạch sẽ thuần khiết.

Minh Lộ ghét nhất dáng vẻ này của Tô Từ, cứ như chỉ có cô mới là người ngây thơ đơn thuần, sạch sẽ như tờ giấy trắng vậy.

Làm người ta chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tô Từ mềm mại nhìn cô ta nói: “Bạn học Minh, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?”

Minh Lộ đang đứng ở chỗ cao thượng của đạo đức, cô ta giả bộ đáng thương như bốn lạng đẩy ngàn cân mà nói: “Cậu muốn hỏi cái gì? Tô Từ, tôi tin là cậu có khó khăn bất đắc dĩ nên mới có thể như vậy. Tôi không trách cậu đâu, cậu cứ nói đi, có khó khăn thì chắc chắn bọn tôi sẽ giúp cậu.”

Đôi mắt cô ta còn hơi hồng, yếu đuối đáng thương: “Nên không cần phải.. không cần phải trộm đồ nữa.”

Mấy học sinh chung quang đều không nhịn được nữa.

Dùng ánh mắt trách cứ đầy phức tạp nhìn về phía Tô Từ.

“Minh Lộ, cậu tốt bụng như thế làm cái gì? Cậu ta trộm trang sức của cậu đấy.”

“Đúng thế, hơn nữa cậu nhìn cậu ta xem có vẻ đang cảm kích không?”

“Đúng vậy, có một số người không chỉ không cảm ơn sự tốt bụng của cậu. Còn sẽ ỷ vào sự tốt bụng đó để bắt nạt cậu.”

Một nam sinh không nhịn được mặt đỏ lên, nói thốt ra: “Tôi cảm thấy Tô Từ không phải người như vậy.”

Mấy nữ sinh nhìn cậu ta một cái, bĩu môi nói: “Sao thế, cậu cũng thích cái con hám giàu này à.”

Nam sinh đỏ mặt lên, lớn tiếng nói: “Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, bọn họ có hai người, sao lại có thể không phát hiện Tô Từ cầm đồ của bạn Minh được.”

Tô Từ nhìn qua, lộ ra một nụ cười tươi ngọt mềm.

Cô tin là trong loài người, số người tốt vẫn còn tương đối nhiều.

Nam sinh nhìn thấy nụ cười của cô thì gương mặt càng đỏ.

Nhưng mà Minh Lộ sẽ không để cho mọi người có cơ hội để suy nghĩ cẩn thận, vội vàng ủy khuất ngắt lời: “Nếu bạn học Tô Từ nói đó là hiểu lầm, thì chính là hiểu lầm đi.” Sau đó lôi kéo quần áo của Kim Hạ Hạ, nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi.”

Kim Hạ Hạ đương nhiên là không muốn, cười lạnh nói: “Tô Từ, cậu còn định giảo biện cái gì? Nhân chứng vật chứng đều có.”

Tô Từ không trả lời cô ta, vẫn chỉ nhìn vào Minh Lộ, lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Trang sức trên tay bạn học Minh là hàng giả, tôi không cần thiết phải trộm, cho dù là hàng thật, tôi cũng sẽ không trộm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »