Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chính Là Cái Hũ Tiền Thành Tinh

Chương 20: Hello, giáo thảo đại nhân (20)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt ướŧ áŧ xinh đẹp của Tô Từ nhìn vào người trước mặt, nghiêm túc nói: “Cho nên tôi thua, bạn Thượng Quan, bạn thắng rồi.”

Thượng Quan Tuyết Lị thở hổn hển.

Các bạn học đã bắt đầu xoay chiều gió.

“Không nghĩ tới Tô Từ lại chơi piano tốt như thế.”

“Nhưng mà lần đầu tiên chơi piano thì là cố ý nói thế đúng không.”

“Ai bảo Thượng Quan Tuyết Lị tự nhiên chủ động trêu chọc người ta, bây giờ bị vả mặt cũng là xứng đáng mà.”

“Tôi đã quay video lại hết rồi, chị của tôi rất thích chơi piano, chắc chắn chị ấy sẽ rất thích.”

Thượng Quan Tuyết Lị bị tức giận đến mức đá cửa đi ra ngoài.

Cô Hạ cũng không rảnh đi quan tâm, vẻ mặt của cô trở nên phấn khích: “Bạn học Tô, em có suy xét đến việc về sau sẽ tham gia thi quốc tế không?”

Nhưng mà thiếu nữ lại lắc lắc đầu: “Em không thích chơi piano, ngón tay mỏi lắm.”

Cô Hạ vẫn không nhịn được hỏi nhỏ thêm: “Em học piano được mấy năm rồi? Có thể nói thầm cho cô được không?”

Thiếu nữ dùng khuôn mặt nhỏ non mịn đối diện với cô ấy, đôi mắt làm người ta muốn yêu thương như mèo con, làn da mềm như kẹo bông gòn, mềm giọng nói: “Cô ơi, vừa nãy em có trả lời rồi.”

Cô Hạ: “....” Không thể nào, nếu là thế thật thì nữ sinh trước mặt này sẽ là kỳ tài ngút trời nào chứ.

Tô Từ cũng không quan tâm có ai tin hay không, năng lực học tập của cô rất mạnh, chỉ cần xem qua một lần, hay nghe qua một lần, là đã có thể nhớ kỹ rất nhanh, và còn học được nữa.

Chuyện này được rất nhiều người ngầm truyền ra ngoài.

Lúc Tô Từ đến gặp Phó Tư, khuôn mặt nhỏ bị nhéo một chút, đôi mắt hắc diệu thạch của đối phương nhìn qua thâm thúy không thấy đáy.

“Em còn biết chơi piano?”

Bàn tay to của thiếu niên vì được sống trong nhung lụa, khớp xương hiện rõ ràng, làn da trắng nõn, đẹp đến mức không nói nên lời.

Nó còn mang theo một chút ấm áp khô nóng.

Tô Từ chớp chớp con mắt, nuốt hết chỗ đồ ăn trong miệng xuống: “Mới được học.” Cô hơi rối rắm, nhưng mà vẫn nghiêm túc nói: “Nếu bạn học Phó muốn nghe thì em có thể đàn lại lần nữa.”

Mặc rằng ngón tay sẽ thấy hơi mỏi, nhưng chỉ cần bạn học Phó vui vẻ là được rồi.

Ánh mắt Phó Tư thì lại hơi nhúc nhích, hơi thở trở nên áp bách, “Hửm? Bạn học Phó?”

Giọng điệu của anh mang theo vẻ lạnh nhạt nhưng lại giàu cuốn hút, êm tai đến mắc lỗ tai không tự chủ được mà nóng lên.

Tô Từ chớp chớp mắt.

Cô lúc nào cũng dùng xưng hô này theo thói quen, nhưng hình như đối phương không thích lắm, vì thế đành phải mềm mại gọi lại: “Phó Tư.”

Phó Tư cúi đầu, hàng lông mày của anh có vẻ cao quý khó nói thành lời, như là vẻ ưu nhã sinh ra đã có sẵn.

Giọng nói trầm thấp lưu luyến: “Tô Từ, anh là gì của em?”

Tô Từ nhìn anh: “Bạn trai.”

Cô đáp xong, thì mềm mại nói tiếp: “Phó Tư, em có thể ăn cơm tiếp không?”

Việc ăn uống của Tô Từ rất quy luật, cô cảm thấy quả nhiên việc yêu đương thật phiền toái, lúc trước bạn học Phó luôn không thích nói chuyện, bây giờ bắt đầu yêu đương, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải nhìn cô.

Lại còn hay thích hỏi cô mấy chủ đề nào đó.

“Làm bạn trai của em, anh có nghĩa vụ phải làm em thói quen hết mọi chuyện.” Ánh mắt Phó Tư xẹt qua trên mặt thiếu nữ, như là không nhìn thấy mấy ánh mắt xung quanh.

Hoặc là nói, anh cố ý.

Muốn tuyên cáo cho mọi người rằng, thiếu nữ trước mặt này là của anh.

“Tô Từ, em có thể càng dính anh thêm một chút, hiểu không?” Ngón tay Phó Tư gõ gõ lên cái bàn, nhàn nhạt nói: “Em là người của anh, không ai dám động em cả, nếu có người bắt nạt em, em phải nói cho anh trước.”

Tô Từ gật gật đầu.

Cô cảm thấy dáng vẻ này của bạn học Phó như gà mái già đang bảo vệ gà con ở sau mình vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »