Chương 2: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [2]

Hệ thống: "Cô thử nghĩ xem, Phó Tư còn chưa thành giám đốc công ty , chỉ là người thừa kế, chờ tương lai hắn có bạn gái, tài sản còn có thể thuộc về cô sao?"

Tô Từ cảm thấy nó nói rất có đạo lý, vì vậy cô đành phải thỏa hiệp.

*

Phó Tư mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, ngoại trừ tòa nhà dạy học, buổi trưa anh ấy sẽ ăn cơm ở nhà hàng cao cấp.

Tô Từ nghĩ đến một bữa cơm ở nhà hàng có thể tốn rất nhiều tiền, liền có ý định lùi bước.

Vì vậy, cô ngồi xổm bên cạnh tòa nhà giảng dạy quyết định ngồi ôm cây đợi thỏ.

Đợi khoảng hai mươi phút, Tô Từ có chút buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái.

Nhưng may mắn thay, cô ấy có vóc dáng nhỏ xinh, nên không có nhiều người nhìn thấy cô ấy lắm, nếu không sẽ có rất nhiều người chỉ trỏ.

Hệ thống đột nhiên nói với Tô Tư Phó Tư đến.

Lúc này cô mới chậm rãi đứng lên, đột nhiên ngừng động tác.

"...Ôi, Thống Thống, ngồi xổm lâu quá chân tôi tê liệt rồi."

Hệ thống: "Ba thật sự sẽ bị cô hù chết!"

Tô Từ thật vất vả cuối cùng cũng đứng dậy, cô nhìn thấy Phó Tư đang quay lưng về phía cô, đôi chân dài kia lọt vào tầm mắt.

Đó là loại mà cô ấy không thể theo kịp trong hai hoặc ba bước.

Tô Từ không dám chậm trễ nữa, dù sao cô cũng đợi hai mươi phút rồi.

Vì vậy, cô liền nhanh chóng chạy lại.

"Bạn học Phó."

Phó Tư đang nói chuyện với nam sinh bên cạnh, dường như anh không nghe thấy ai gọi mình.

Khuôn mặt lạnh lùng rất đẹp trai, giống như tác phẩm thượng đế tỉ mỉ điêu khắc ra.

Tô Từ có chút hoảng hốt, hơn nữa hai chân lại đang tê rần, người theo quán tính lao về phía trước.

Cô giang tay nắm lấy góc áo của đối phương, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ý thức được có một bàn tay đang ôm mình, không khỏi ngẩng đầu lên.

Phó Tư thờ ơ nhìn cô với đôi mắt phượng hẹp dài rồi buông tay ra.

Chỉ có Tô Từ còn đang nắm lấy góc áo của người đàn ông, cô ý thức được người đàn ông này thật sự rất cao, không khỏi ngẩng mặt lên: “Cám ơn.”

Nam sinh ở một bên trêu đùa nhìn lên mặt nữ sinh, "Phó Tư, cậu biết cô ấy sao?"

“Không quen biết.” Phó Tư trả lời, lộ ra vẻ xa cách không che giấu , “Cậu còn có việc gì sao?”

Tô Từ nhớ tới chuyện mình phải làm, cô cố gắng kiễng chân để khiến bản thân có cảm giác tồn tại hơn.

"Bạn học Phó, bạn có cần bạn gái không?"

Nam sinh phụt một tiếng, bị Phó Tư hờ hững liếc cậu một cái, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.

“Tôi thiếu bạn gái, nhưng tôi không thiếu cậu.” Phó Tư nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, “Bây giờ cậu có thể buông tay rồi.”

Tô Từ vô thức làm theo, cô có chút ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Thật lâu sau, cô có chút nản lòng nói: "Phó Tư nói hắn không cần tôi."

Hệ thống: "Ba dạy cô không được nhát gan! Tiếp tục đi!"

Tô Từ: "Hắn có mười triệu thật sao?"

Hệ thống: "... Hơn mười triệu."

Tô Từ nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Có thể nói là rất có tiền, tôi nhất định phải trở thành bạn gái của hắn!"

Nam Thành liếc bạn mình một cái, đùa giỡn nói: "Như thế nào, cậu không nghĩ tìm một người bạn gái sao? Nhịn nhiều như vậy không sợ nghẹn hỏng sao?"

Phó Tư mắt nhìn thẳng, bỏ qua lời nói của anh ta, chỉ là khi nghĩ đến thân hình mềm mại trong lòng ngực vừa rồi, đôi mắt hắn hơi động.

Thật lâu sau, hắn nói: "Tôi không có hứng thú."

*

Tô Từ nghiêm túc viết một bức thư tình cho Phó Tư.

Tuy nhiên, hai ngày sau vẫn không có phản hồi.

Cô cảm thấy có chút mất mát.

Hệ thống không nhịn được hỏi: "Cô viết cái gì vậy?"

Tô Từ nhẹ nhàng nói: "Tôi hỏi hắn có muốn cắm trên bãi phân trâu là tôi không."

Hệ thống: "...Ba muốn hỏi, tại sao cô lại nói mình như vậy?"