Huống chi giáo sư trường A đều là nhân tài ưu tú được chọn lọc trước, ví dụ như vị ngay trước mắt này, cũng là người nhận được rất nhiều giải thưởng trong nước.
Vậy mà ngay cả giáo viên Hạ ấy cũng toát ra vẻ thưởng thức không che giấu chút nào, có Thượng Quan Tuyết Lị trải chăn trước, cho dù Tô Từ cô ta có biết đàn thật thì cũng phải xem ai mới là phượng hoàng chân chính!
Sau khi đánh một bài luyện tập đoạn A xong, trên mặt Thượng Quan Tuyết Lị mang theo nụ cười khinh miệt, sau đó hơi khom lưng xuống: “Chê cười rồi.”
Ngay sau đó nhìn về phía Tô Từ với vẻ ngạo mạn.
“Bạn học Tô, đến lượt cậu.”
Cô giáo Hạ tán thưởng nói: “Bài piano này của bạn học Thượng Quan, sợ là cả trường cũng không có mấy ai có thể đàn được xuất sắc như thế."
Thượng Quan Tuyết Lị cong môi lên: “Nói về piano thì, chỉ sợ Phó Tư đàn giỏi hơn em nhiều.”
Cô Hạ cũng hơi mỉm cười: “Nhưng cũng không kém, nếu Phó thiếu mà nghe thấy, chắc chắn sẽ thêm một người tri âm.”
Trên mặt Thượng Quan Tuyết Lị lộ ra sự đắc ý, một nữ sinh như cô mới có tư cách đứng ở bên người Phó Tư.
Mà Tô Từ chỉ xứng làm tấm lót chân của cô ta thôi.
Mọi người nhất trí rơi ánh mắt xuống người của một nhân vật chính khác cũng sắp đánh đàn.
Trong lòng cô Hạ đã thở dài một hơi, đương nhiên là cô ấy biết tâm tư của mấy nữ sinh nhỏ này, muốn tranh giành tình cảm, đang nghĩ đợi lát nữa có biện pháp gì giúp cô xuống được bậc thang.
Tất cả mọi người đang chờ xem Tô Từ bị chê cười.
Thiếu nữ đi lên, ngồi vào trước đàn piano.
Cô đã nghe qua bài này rồi, bạn học Thượng Quan còn đánh sai mất một âm.
Tô Từ đặt tay lên trên phím đàn.
Giây tiếp theo, âm điệu êm tai dễ nghe làm người ta kinh diễm chảy xuôi ra ngoài.
Cả lớp khϊếp sợ!
Theo thời gian trôi đi, sắc mặc của Thượng Quan Tuyết Lị càng ngày càng khó coi, mà ngược lại với cô ta lại chính là vẻ mặt càng ngày càng thán phục của cô Hạ.
Sao có thể được?
Cái con hám giàu Tô Từ này sao lại biết đánh piano, vì đoán chắc đối phương sẽ không biết nên lúc đó cô ta mới ra chủ ý đó, mục đích chính là để làm cả đám người trong trường xem đối phương bị chê cười.
Nhưng bây giờ, nghe thấy bài đàn rõ ràng còn xuất sắc hơn so với mình, mặt của Thượng Quan Tuyết Lị như vừa bị người ta đánh một cái tát thật mạnh ngay trước mặt công chúng vậy.
Ánh mắt của mấy bạn học khác càng trở nên không thể tin nổi.
Trên mặt như đang viết “Đây là Tô Từ á? Cái con hám giàu tục tằng đó.”
“Sao có thể giỏi như thế được nhỉ.”
“Đàn nghe còn hay hơn so với bạn Thượng Quan.”
Ngay cả một bạn nam sinh cũng không nhịn được nói ra: “Mặc dù tôi không hiểu piano, nhưng tiếng đàn của Tô Từ dễ nghe hơn vừa nãy rất nhiều, cảm xúc cũng rất tốt.”
Mặt Thượng Quan Tuyết Lị thiếu chút nữa không nhịn được, tràn đầy xanh mét.
Mãi đến khi Tô Từ đàn xong, cô ta không nhịn được vặn vẹo gương mặt: “Chẳng phải cậu vừa nói cậu không biết chơi piano à?”
Cô ta nói lời chất vấn hùng hổ dọa người, như tức sắp hộc máu.
Mà thiếu nữ lại chỉ ngồi ở trên chỗ đó, nhìn cô ta với vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, một đôi mắt sạch sẽ không tạp chất: “Thật sự là tôi không biết mà.”
Thượng Quan Tuyết Lị xanh cả mặt, piano mà cô ta lấy làm tự hào lại bị đối phương đánh bại một cách dễ dàng.
Điều này như quét rác hết mặt mũi của cô ta.
“Mày nói dối! Tô Từ, rõ ràng vừa nãy mày nói mày không biết!”
Tô Từ nhìn nữ sinh tức giận đến mức lớp trang điểm sắp rụng ra trước mắt, gật gật đầu, trả lời nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi đàn piano, bạn học Thượng Quan rất giỏi, tôi cảm thấy cái này rất khó chơi.”
Cô nói lời khen phát ra từ nội tâm.
Nhưng mà nữ sinh trước mặt lại càng tức giận hơn, bộ ngực phập phồng lên xuống không ngừng: “Tô Từ!”
Thượng Quan Tuyết Lị cảm thấy người này là đang cố ý nhục nhã mình, cái gì mà lần đầu tiên, lại còn cảm thấy rất khó, thế thì cô còn là cái thứ gì?
Mới chỉ chơi piano có một lần đã đánh bại cô ta.
Quả là thiên đại sỉ nhục.