Sau khi câu nói cuối cùng của anh kết thúc, sắc mặt của đối thủ cũng dần dần chuyển xấu đi.
“Bài biện luận của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn.”
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên nhiệt liệt.
Tô Từ nhìn thiếu niên, nghĩ thầm, bạn học Phó đúng là rất ưu tú, nếu hẹn hò với cô, như là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu nhỉ.
“Phó thiếu quả nhiên
danh bất hư truyền*.”
*: danh tiếng truyền không sai.
Học bá của trường học bên cạnh lộ ra một nụ cười gượng ép, sau khi bắt tay nhau xong còn thầm lau mồ hôi trên trán một cái.
Mới chỉ trong thời niên thiếu đã có loại khí chất áp bách và tài hoa đến thế, chẳng trách sao lại có nhiều người theo đuổi đến thế.
Giải nhất danh xứng với thật.
Nhưng mà khuôn mặt của Phó Tư lại chẳng khác gì lúc ban đầu, cứ như là giải nhất này đối với anh, có đạt được hay không cũng chẳng quan trọng.
Hoặc là đối với cái gọi là vinh quang và thứ hạng này đã tập mãi thành thói quen rồi.
Thiếu niên với khí chất trầm ổn cao quý cầm cúp lên, ánh mắt dừng ở chỗ thính phòng, sau đó đi xuống đó.
Ở trước mắt bao nhiêu người, đi về hướng vị trí đó.
Nữ sinh với khuôn mặt nhỏ non mịn ở chỗ thính phòng, thoạt nhìn vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước làm người ta liếc mắt một cái đã mê đắm.
“Phó thiếu đến đây.”
Các nữ sinh bắt đầu xao động.
Hoa khôi của lớp hai không cấm siết chặt nắm tay lại, cắn môi nói: “Phó Tư thật là đang hẹn hò với Tô Từ đó?”
“Sao có thể được? Phó thiếu có chính miệng thừa nhận không? Chẳng qua là Tô Từ không biết xấu hổ xông lên cho không mà thôi.”
Ánh mắt mấy nữ sinh lộ ra vẻ khinh thường trào phúng.
“Tô Từ đó thì là cái gì? Dựa vào cái gì có được sự ưu ái của Phó thiếu.”
“Một đứa hám giàu thôi, làm sao Phó Tư có thể thích loại người này được.”
“Đừng đùa nữa, nếu Phó Tư thừa nhận là đang hẹn hò với cô ta, tôi ngay lập tức phát sóng trực tiếp ăn phân.”
Ở dưới một đống ánh mắt, thiếu niên cầm cúp, cổ áo màu đen để lộ xương quai xanh trắng nõn, mỗi một bước đi như là đang đạp vào trong lòng vô số thiếu nữ.
Mãi đến khi anh ngừng lại.
Mọi người chung quanh đều không khỏi quay đầu sang nhìn.
Tô Từ nâng mặt lên khen: “Bạn học Phó hôm nay thể hiện rất tốt.”
Phó Tư hơi cúi đầu xuống, môi mỏng phác ra một độ cung, mặt mũi tinh xảo hơi ôn nhu hòa hoãn.
“Vinh quang của tôi là thuộc về cậu.”
Âm thanh của mấy lời này không lớn không nhỏ, lại làm mấy người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.
Cúp đặt vào trong lòng ngực thiếu nữ, tay cô bị kéo lên.
Học sinh xuất sắc luôn luôn ở trên đỉnh cao nhất của trường A, người mà tất cả nữ sinh đều ngưỡng mộ, đang dắt lấy tay Tô Từ, sau đó đi ra hỏi giữa hàng ghế.
Như đang tuyên bố.
Bá đạo một cách trắng trợn.
Làm cho đám nữ sinh trước đó đang bàn tán sôi nổi đó, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, trên mặt như vừa bị tát mấy cái bạt tay.
Tô Từ quay mặt đi, nhìn về phía tay nhỏ đang bị nắm lấy, nói một cách nghiêm túc: “Bạn học Phó, bây giờ chúng ta còn chưa phải là người yêu, cậu không thể làm như vậy được.”
Phó Tư dừng bước chân lại, hơi cúi đầu xuống, hơi thở xâm lược đột kích lại gần: “Cậu cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là người yêu á?”
Nữ sinh hơi mở to đôi mắt.
Phó Tư dùng ngón tay bắn không nhẹ không nặng lên chỗ trán của đối phương một chút, giọng nói nhàn nhạt: “Tô Từ, nếu không phải bạn gái, cậu nghĩ tôi sẽ phải chịu đựng để cho cậu lại gần tôi lâu như thế à.”
Tô Từ lại chớp chớp mắt: “Ồ.”
Thì ra cô đã hẹn hò với bạn học Phó từ lâu rồi à? Nhưng mà kỳ quái thật đó, vì sao cô lại không biết gì nhỉ.
Hệ thống: “Ba ba lo lắng con sẽ bị tên Phó Tư này ăn thịt đến mất hết cả xương cốt theo luôn.”
Tô Từ: “Bạn học Phó không ăn thịt người, cậu đừng nói bậy.”
Hệ thống: “Bây giờ con còn nhỏ, nếu Phó Tư có yêu cầu gì kỳ quái với con, con phải hỏi ba trước có biết không?”