Vẻ mặt Phó Tư rất tự nhiên, như là làm tất cả chuyện này là một điều rất đỗi bình thường, đặt đồ ăn kẹp giữa đôi đũa vào trong miệng, nhai nhai vài lần.
Tô Từ không hiểu ra sao.
Hệ thống: “Bốn bỏ lên năm chính là đang ăn nước miếng của con, hoàn hảo.”
Tô Từ: “Nước miếng dơ lắm.”
Hệ thống: “Cái này mà dơ, để ba ba nói cho con, về sau còn có chuyện càng dơ hơn.”
Tô Từ hỏi lại với lòng hiếu học: “Cái gì là chuyện càng dơ hơn cơ?”
Hệ thống: “Con vẫn còn là một đứa bé, đừng hỏi ba ba.”
Tô Từ nhìn về phía Phó Tư, thấy anh ta gắp đồ ăn trong khay của mình sang đây, hơi do dự.
Cuối cùng vẫn thử ăn chúng.
Mặc dù có nước miếng của bạn học Phó dính trên đó, nhưng đồ ăn ăn ngon thật nha.
Nhưng Tô Từ vẫn cố chấp muốn mang đồ tiện lợi để ăn.
Mãi đến khi Phó Tư ăn cơm, gắp hết đồ ăn trong khay tiện lợi của cô đi, hơn nữa không được có qua có lại, làm cô rất là buồn bã.
Tô Từ suy nghĩ, rõ ràng đồ ăn của bạn học Phó ngon hơn, nhưng vì sao cậu ta cứ muốn cướp đồ ăn tiện lợi của cô nhỉ.
Tuy rằng cuối cùng người được ăn đồ ăn của Phó Tư là cô.
Hơn nữa bạn học Phó thật ra cũng không thích đồ tiện lợi.
Tô Từ không mang đồ tiện lợi nữa.
Cô cũng không muốn để bạn học Phó ăn nước miếng của mình.
Nước miếng rất dơ.
Lúc trước vị trí ghế bên cạnh Phó Tư luôn không có ai, nhưng bây giờ lại mọc thêm một chỗ riêng, trong lòng các nữ sinh rõ như gương sáng, làm gì có ai không hiểu Phó thiếu đang có ý tứ gì, răng đều chua lên, cõi lòng bị sự ghen ghét gặm ăn.
Nhưng chỉ cần Phó thiếu không mở miệng tuyên bố thì các cô cũng không chịu thừa nhận, mấy tin đồn nhảm nhí trong trường học làm Tô Từ đi cả đoạn đường đều bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hệ thống: “Phó Tư đúng là cái tên không biết xấu hổ, kỹ nữ tâm cơ.”
Tô Từ: “Không được mắng bạn học Phó.”
Hệ thống đau buồn: “Ba ba yêu con như vậy, thế mà con lại duỗi cánh tay ra bên ngoài.”*
*: ý chỉ hướng về người ngoài, bênh người ngoài hơn.
Tô Từ giọng nói mềm mại: “Rất xin lỗi.”
Hệ thống: “Cái tên kỹ nữ tâm cơ này chỉ thích hưởng thụ sự theo đuổi của con, con không nhận ra à? Còn không cho con nổi một danh phận, tên thối không biết xấu hổ.”
Tô Từ đáp nghiêm túc: “Bạn học Phó không phải người như vậy, cậu đừng nói bậy.”
Hệ thống: “Ba ba đào tim đào phổi, mà con lại lòng lang dạ sói.”
Tô Từ cảm thấy chắc chắn là Phó Tư đang suy xét nghiêm túc về việc có muốn hẹn hò với cô hay không, cho nên cũng không mấy để ý đến lời bàn tán mỉa mai của người khác.
Lúc ăn cơm trưa, Phó Tư lau khóe môi một cách nhã nhặn: “Ngày mai tôi tham gia một cuộc thi biện luận.”
Cô nhìn qua đó, chớp chớp con mắt.
Ánh mắt thiếu niên dừng ở trên người cô, mặt mũi tinh xảo tạo ra một khí chất cấm dục lãnh đạm.
“Tô Từ, sau khi biện luận xong, cậu chờ tôi ở dưới đài.”
“Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tô Từ gật gật đầu đầy ngoan ngoãn, nói; “Được, bạn học Phó.”
Mặc dù cuộc thi biện luận được tổ chức ở trường A, nhưng còn có cả học sinh trường khác nữa, trận thi biện luận này rất là xuất sắc, ít nhất bên trong thính phòng giờ đã có không ít người.
Cũng may trường A vốn rất to rộng, vẫn có thể chứa đủ một đám người này.
Vị trí ngồi của Tô Từ không gần trước cũng không gần sau, tầm mắt vừa lúc phù hợp, cô có thể nhìn thấy rõ tình huống ở trên đài.
Cô đặt đôi tay ở trước đầu gối, dáng ngồi như học sinh tiểu học ngoan ngoãn có thể đạt danh hiệu ba tốt hàng năm, đôi mắt ngập nước nhìn đầy nghiêm túc.
Phó Tư rất bắt mắt.
Như là ánh trăng giữa đàn sao, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đồng phục trường A vừa người, dáng người với đường cong săn chắc ưu nhã, dung mạo tinh xảo tuấn tú, cả cặp mắt đen diệu thạch cũng xinh đẹp.
Cao quý mười phần.
Đối mặt với lời phản biện dõng dạc hùng hồn của đối thủ, anh vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ nói ra đều có mười phần khí thế, làm người ta không thể không phục.
---
Từ chương này là editor mới của truyện, nên có thể hơi khác. Đợi mình lên level quản lý hoặc lấy được quyền truyện sẽ beta các chương trước sau ạ.