Hai nam sinh kia không bao giờ nghĩ tới sẽ là kết quả này.
Họ há hốc mồm trợn mắt chết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Phó Tư, người được cho là không có hứng thú với con gái, ngay cả với hoa khôi của trường cũng thờ ơ, giờ lại chủ động đưa tay ra kéo người lại.
Sau đó, từ trên cao nhìn xuống: "Diệp thiếu, tôi không biết, quan hệ của tôi và anh từ khi nào trở nên tốt như vậy?"
Diệp thiếu sắc mặt thay đổi, vội vàng cười xin lỗi: "Phó thiếu, tôi và Tô Từ..."
"Tô Từ?"
Chàng trai lặp lại hai từ này, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch.
Cảm xúc trong đôi mắt kia khiến Diệp thiếu không nói nên lời.
Chờ hai người rời đi, họ không khỏi thấp giọng mắng một câu.
Lúc này, người bạn đồng hành mới nhớ ra: "Đây không phải là người phụ nữ chuyên đào vàng Tô Từ sao?"
Diệp thiếu sắc mặt không tốt nói: "Cái gì đào vàng?"
Người bạn kia nói: "Là cô gái đào vàng được đồn đại trong trường, Tô Từ, khó trách cô ấy sẽ quấn lấy Phó thiếu."
Diệp thiếu càng cảm thấy khó chịu.
Gia thế của anh ta mặc dù không tệ, có chút lai lịch thâm hậu, nhưng so với Phó gia cũng không phải chỉ thua kém một bậc.
Tô Từ này, không thể dây vào.
Đôi mắt của Diệp thiếu ảm đạm.
Phó Tư tâm trạng rất không tốt.
Ngay cả người phục vụ cũng nhìn ra, run rẩy bước tới.
"Hắn ta nói là bạn của tôi, em liền tin sao?"
Phó Tư khoanh tay, ngồi ngay ngắn và tao nhã, quanh thân tỏa ra một cổ khí thế âm trầm.
Tô Từ chớp mắt: "Thì ra bạn học Phó và Diệp không phải bạn bè."
Trong nhận thức của cô, người giàu nên biết người giàu.
Phó Tư nhìn cô bình tĩnh nói: "Trả lời câu hỏi của tôi."
Giọng điệu kiên quyết của anh khiến Tô Từ bối rối.
Bạn học Phó đang tức giận.
Cô nghiêm túc kiểm điểm bản thân, thành thật nói: "Thật xin lỗi."
Phó Tư nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi đã nói rồi, không có người nào hiểu tôi rõ ràng hơn tôi.” mày hắn nhíu chặt, thanh âm tràn đầy không vui: “Hoặc là, mục tiêu của em đã thay đổi.”
Trong mắt hắn hiện lên một tia hàn ý: “Tô Từ, nhà họ Diệp thua xa nhà họ Phó.”
"Nếu như em ở cùng Diệp Ninh, tôi có năng lực đem Diệp gia đánh đổ."
Hắn cao 1,8 mét tuy vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng đường nét sắc cạnh đã bắt đầu cho thấy sự phong hoa vô hạn trong tương lai.
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Em xác định, em muốn theo đuổi Diệp Ninh?"
Tô Từ lắc đầu nghiêm túc giải thích: "Bạn học Phó đừng lo lắng, tôi sẽ chỉ theo đuổi một mình anh."
"Hãy nhớ những gì em đã nói ngày hôm nay."
Phó Tư trầm giọng nói, ánh mắt đắc ý nhìn cô gái trước mặt.
Tô Từ gật đầu.
Cô nghiêng mặt hỏi: "Vậy, bạn học Phó, tôi ăn được không?"
Giọng nói của cô gái có chút nhỏ nhẹ, nhưng không quá ngọt ngào.
Phó Tư ánh mắt rơi vào hộp cơm trên bàn, nhàn nhạt nói: "Em cho rằng mấy bữa cơm trưa tôi không mua nổi sao?"
Tô Từ lấy hộp cơm ra và nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi không có quan hệ gì với bạn học Phó, điều đó sẽ rất kỳ lạ."
Sẽ ăn cùng nhau, ngoài bạn bè và gia đình, còn có người yêu.
Nhưng cô không có quan hệ gì với Phó Tư cả.
Đôi mắt hắn tối sầm lại không nói một lời nào.
Tô Từ nghiêm túc thưởng thức bữa trưa của mình cho đến khi một bàn tay to lớn vươn tới và giật lấy đồ ăn trưa của cô.
Cô chớp mắt nhìn qua.