Nhưng dưới con mắt của họ, cô gái vẫn bình tĩnh không vội vã, trong đôi mắt ngấn nước hoàn toàn trong sáng.
Giống như một chiếc bánh nhỏ ngọt ngào.
Gây ra hương vị khiến ta không thể cưỡng lại.
Trong đó có hai nam sinh có hứng thú, một người tiến lên, nhếch miệng nói: "Em gái, em tìm ai?"
Tô Từ ngẩng mặt lên nhìn người đó, ngoan ngoãn nói: "Tôi đang tìm bạn học Phó, xin hỏi hai người có quen nhau không?
Anh ta nhìn biểu tình cô,nhưng trong lòng lại không để ý, lại là tìm Phó Tư, tất nhiên anh ta không nghĩ rằng cô gái này và Phó Tư có bất kì quan hệ gì, hơn phân nửa là tự mình đa tình.
Thực ra anh ta không thích kiểu này lắm, nhưng anh ta lại bị cô thu hút một cách khó hiểu.
"Đương nhiên là có, em đang đợi Phó thiếu gia sao? Tôi là bạn với anh ấy, chúng ta cùng nhau đợi nhé?"
Nếu Tô Từ là một con người, có lẽ cô sẽ biết anh ta đang diễn.
Nhưng cô chỉ là một cái hũ tiền, kiến
thức quá nông cạn, với lại cô cảm thấy người trước mắt này không cần phải lừa dối cô, nhất là trong tình huống này.
Vì vậy cô lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Cám ơn bạn học."
anh ta kéo ghế ra, trong lòng bị câu đến ngứa ngáy.
"Không có gì, em tên là gì?"
Tô Từ báo tên, rồi lặng lẽ ngồi thẳng vào chỗ của mình, nhưng lại nhìn về phía khác, vì sợ bỏ lỡ bóng dáng của Phó Tư.
Chàng trai tự giới thiệu bản thân, anh ta cho rằng mình đẹp trai, gia cảnh cũng tốt nên không tin đối phương sẽ không có hứng thú với mình.
Nhưng người bạn đi cùng anh ta lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng anh ta không nhớ mình đã nghe thấy ở đâu.
"Em có đói không? Tôi mời em bữa tối thì sao?", anh ta nói.
Tô Từ nhìn người đó và lắc đầu; "Tôi sẽ đợi bạn học Phó đến."
Trong lòng anh ta cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, bảo người phục vụ đem một đĩa bánh ngọt tới.
"Phó thiếu có thể có chuyện đến chậm, chúng ta ăn chút gì trước đi."
Tô Từ liếc nhìn, vươn tay lấy một miếng bánh ngọt, nghiêm túc nói: "Cám ơn bạn học Diệp."
Cô gái trông quá ngoan ngoãn dễ bị bắt nạt.
Làm người ta không thể không tưởng tượng đến lúc hôn môi , đem cô hôn đến đôi má hồng hồng, mắt tràn ngập sương mù sẽ đáng yêu và hấp dẫn biết bao.
Khi anh ta nghĩ về điều này, trái tim càng ngứa ngáy hơn.
"Gọi tên của tôi đi, bạn học Diệp thật không quen."
Tô Từ cắn một miếng bánh ngọt nhỏ, cô nghe thấy điều này nhẹ nhàng nói: "Nhưng gọi tên là một cử chỉ rất thân mật." Cô liếʍ ngón tay và chớp mắt: "Tôi và bạn học Diệp chỉ là mới quen thôi."
Hệ thống: "Hắn là biếи ŧɦái, đừng bị hắn lừa, mau rời đi."
Tô Từ nói: "Nhưng tôi đã ăn bánh ngọt của anh ta rồi."
Cô nhìn hộp cơm của mình với một chút bối rối nói, "Bạn học Diệp..."
Nếu trao đổi liền không phải là chiếm tiện nghi của người khác.
Cô còn chưa nói xong, bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân, thanh âm lạnh lùng mà đặc thù của thiếu niên truyền đến: "Tô Từ, em ở chỗ này làm gì?"
Tô Từ ngẩng mặt lên và chớp mắt: "Bạn học Phó."
Phó Tư người đang mặc đồng phục học sinh của trường trung học A, mặc bộ đồng phục này trông cũng vô cùng tao nhã và uy nghiêm, anh hơi cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người tên kia, rồi lại nhìn cô, với vẻ mặt dò hỏi. Anh nhẹ nhàng nói: "Sao em lại ngồi với họ?."
Tô Từ đứng lên: "Bạn học Diệp nói biết anh..."
Cô còn chưa nói hết câu, Phó Tư đã cắt ngang lời cô, giữa đôi mày cao ngạo là một đôi mắt thâm thúy giọng nói có chút dùng sức: "Lại đây."