Bạch Diên hung hăng trừng mắt nhìn người lái xe.
Người lái xe sau khi nhận được cảnh cáo, ngay lập tức trở nên thành thật.
Anh cũng không muốn cười, nhưng thật sự là......... Nhịn không được.
Bạch Diên muốn lấy lại mặt mũi, nên tìm kiếm một hồi ở trong túi, tìm được một thỏi son mới tinh.
" Trà Trà, cái này mới, ngươi có muốn thử không?"
Bạch Trà ngước mắt liếc nhìn Bạch Diên rất kiên trì, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc đối với Bạch Diên nói một câu.
" Vô sự hiến ân cần phi gian bất thụ đạo."
Bạch Diên sắc mặt thay đổi, quay đầu về phía cô rống lên, " Bạch Trà!"
Bạch Trà bị cô ta rống làm cho choáng váng, "Ta, ta không có nói sai a! 5.........." 87..........
Cô nhận ra điều gì đó liền nhanh chóng nói tiếp, " Bên trong sách đã nói như vậy."
Hệ thống vui vẻ cấp Bạch Trà vỗ tay, [ Tuyệt vời! ]
Ký chủ của nó học mọi thứ thứ nhanh.
Vô sự hiến ân cần, Bạch Diên hẳn là không dễ chịu.
Bạch Diên thu tay lại, vẻ dịu dàng trên mặt suýt chút nữa không kìm được, nếu sớm biết đứa bé thiểu năng này làm người ta khó chịu, đã tìm một người đàn ông xấu xí hơn để cô đi hẹn hò!
Mãi một lúc lâu sau, cơn tức giận của Bạch Diên vẫn không thể tiêu tan.
Nhìn qua kính chiếu hậu, người phía sau đang dùng điện thoại chơi game, cười đến vô tâm vô phế.
Dẫn tới Bạch Diên một chặn lửa giận dữ nữa không có chỗ phát tiết.
Bạch Diên mơ hồ cảm thấy được Bạch Trà cùng với trước kia hình như không giống nhau, trước kia cũng là bộ dáng mềm mại ấm áp này, nhưng lại không có khiến cho cô ta tức giận.
Nơi Bạch Diên hẹn gặp là một quán cà phê.
Hoàn cảnh trang nhã, dễ chịu và không khí vừa đủ, thích hợp cho nam và nữ ngồi lại với nhau một lúc.
Cô ta mang theo Bạch Trà, nhìn thoáng qua liền thấy được người đàn ông cách đó không xa.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen và có thân hình mập mạp, đem bộ vest căng ra hết cỡ, nhìn chẳng phù hợp chút nào. Tóc được chải gọn gàng, nhưng không thể không cảm giác cực kỳ chơn bóng.
Ngay khi Bạch Trà bước vào, đôi mắt của người đó đã đảo quanh trên người cô.
Đó là kiểu mục đích không đơn thuần, Ân, là ý đồ xấu.
Cô cau mày đứng tại chỗ không động đậy.
Bạch Diên vốn dĩ mang theo nụ cười trên mặt, nhưng khi để ý thấy người phía sau không có phản ứng gì, cô ta theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Trà đang đứng chỗ đó với vẻ mặt không vui.
Cô ta trong lòng căng thẳng, kìm nén cơn tức giận, " Trà Trà, đây là người bạn mà chị đã nói với em."
Người này có quan hệ làm ăn với nhà họ Bạch, khi Bạch Diên yêu cầu mang Bạch Trà hẹn hò làm quen với người đàn ông này, Cha Bạch, Mẹ Bạch cũng không có phản đối, thậm chí còn rất vui vẻ đồng ý, việc cô ta ngầm tính toán, lại càng thêm chắc chắn.
Bạch Trà nhìn Bạch Diên, giọng nói của cô rất mềm, lại không chút khách khí, " Chị, bạn bè của chị là một người xấu!"
Nụ cười của Bạch Diên trở nên cứng đờ, " Em đang nói cái gì vậy?"
Này thật sự là ngu ngốc, trong tình huống thế này, lại có thể nói như vậy.
Bạch Trà bộ dáng nghiêm túc chỉ vào người đàn ông, "Anh ta nhìn chằm chằm vào em, anh ta chưa từng nghe qua câu? Phi lễ chớ nhìn sao! Anh ta rất không lịch sự!"
Bạch Diên có ý muốn hoà giải, nhìn người đàn ông mỉm cười, " Thực sự xin lỗi. Đứa em gái nay của tôi quá thẳng thắn, không biết biết nói chuyện, nếu có đắc tội, xin ngài đừng để trong lòng."
Đôi mắt của người đàn ông híp híp lại, hắn ta xua tay với Bạch Diên, "Không sao, không sao, em gái của cô lớn lên thật xinh đẹp!"
Đôi mắt của hắn ta, gần như không hề rời khỏi Bạch Trà.
Hắn ta sẵn sàng bỏ qua cho cô gái xinh đẹp này, hắn ta làm sao có thể trách cứ cô được?
Bộ dáng ngây thơ và đơn thuần mềm mại, ngoan ngoãn đáng yêu, làm cho con thú xấu xa trong lòng hắn ta muốn phóng ra.
Bạch Trà bị hắn ta nhìn chằm chằm đến không có kiên nhẫn, vì vậy cô mở miệng nói: "Ngươi lại nhìn ta chằm chằm, ta sẽ để cho vị hôn phu của ta đào hai mắt của ngươi!"
Giọng nói nhẹ nhàng pha chút lạnh lùng.