Thu Thủy giúp Trà Trà thay y phục.
Nhìn đến trên cổ của cô có thêm mấy đóa hoa.
Sắc mặt nháy mắt đen thêm vài phần.
"Bệ hạ...... Ngài...... Ngài......"
Một câu gập ghềnh nói nửa ngày, cũng chưa nói xong.
Bệ hạ tuổi còn nhỏ, Phượng công tử như thế nào có thể xuống tay???
Không khỏi quá hồ nháo rồi.
Tức khắc, Thu Thủy giống như lão phụ nhân lo lắng tiểu bệ hạ thủy linh linh nhà mình, như thế nào lại bị cẩu cắn!
Trà Trà biết được nàng muốn nói cái gì, ho nhẹ hai tiếng.
"Đêm qua...... Cái gì cũng không có phát sinh, ngươi không cần loạn tưởng."
Cô nghiêm trang giải thích, mặt đẹp dần dần nhiễm thêm vài phần ửng đỏ.
Thu Thủy yên lặng ở trong lòng trợn trắng mắt, nàng chỉ muốn nói một câu, bệ hạ ngài đây là đang lạy ông tôi ở bụi này.
Như vậy rõ ràng, nghĩ nàng ngốc?
Nàng lắc đầu, vẫn là nhịn không được nhắc nhở.
"Bệ hạ nhất định phải lưu vài phần lý trí." Nếu là người thường, có thể lập tức thành thân.
Nhưng hiện tại, thân phận của bệ hạ......
Ai.
Những việc này, giống như một cuộn chỉ rối.
Trà Trà gật gật đầu, sau đó trấn an lên tiếng nói, "Thu Thủy yên tâm, việc này thực mau liền có thể giải quyết, đợi cái vị hoàng huynh thảm hề hề kia của ta trở về, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng."
Thu Thủy, "......" Bệ hạ ngài nói nhưng thật ra đơn giản.
Tiền đề là...... Hiện tại Thượng Quan Cảnh ở nơi nào của Nguyệt Quốc còn sờ không rõ, hơn nữa Nguyệt Quốc cũng không có khả năng dễ dàng thả người......
Nơi nào giải quyết dễ dàng?
Nàng muốn nhiều lời thêm vài câu, lại sợ khiến bệ hạ tăng thêm phiền não.
Quên đi.
*
Ba ngày sau.
Trà Trà cùng với Phượng Khoảnh nhão nhão dính dính dùng bữa tối.
Một đạo gió mạnh phất quá.
Phượng Khoảnh sắc mặt lạnh lùng, duỗi tay đem Trà Trà ôm vào trong ngực.
Trà Trà, ngao, có thích khách!
"!!!"
Buông ta ra, ta muốn đánh nhau!
Đôi mắt thủy nhuận nhuận phóng quang, tràn đầy nóng lòng muốn thử.
Phượng Khoảnh bất đắc dĩ đem khuôn mặt nhỏ của nàng kéo lại, "Nhìn ta."
Trà Trà lập tức hừ hai tiếng, "Không nhìn, có thích khách! Ta phải bảo vệ chàng!"
Mau buông ra trẫm!
Thu Thủy đứng ở chỗ đó ngốc trong chốc lát, "???" Thích, thích khách?
Phượng Khoảnh bắt lấy hai tay đang không an phận của nàng lại.
Vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ngoan, không phải thích khách!"
Trà Trà, "???" Không phải thích khách a?
Được rồi......
Cô rũ mắt, đáy mắt tràn đầy thất vọng.
Không phải thích khách bằng với việc không thể đánh nhau, ai, cô ở trong hoàng cung này đều sắp buồn hỏng rồi.
Phượng Khoảnh trừ bỏ cả ngày cùng cô nhão nhão dính dính ra, chính là phê chữa tấu chương, giúp cô xử lý quốc sự.
Cô cũng ngượng ngùng, quấn lấy hắn cùng mình ra ngoài đi dạo.
Phượng Khoảnh đau lòng giơ tay sờ sờ đầu nhỏ của Trà Trà, "Lần sau ta để cho thủ hạ của ta đem thích khách bỏ vào mấy tên, để ngươi đánh chơi, có được không?"
Nghe vậy, Trà Trà mộng bức.
Cọ cọ từ trên người hắn nhảy đi xuống, một phen cùng hắn kéo ra khoảng cách, đáy mắt đều là lên án.
"Ta chính là nói, hoàng cung như thế nào lại gió êm sóng lặng như vậy, nguyên lai là ngươi làm người đem thích khách muốn tiến vào đều giải quyết rớt?"
Phượng Khoảnh gật đầu, "Ừm." Thuộc hạ của hắn giải quyết không ít thích khách.
Trà Trà thực tức giận, rồi lại không thể hướng về phía hắn phát giận, rầu rĩ nói, "Lần sau không cần lại động vào thích khách! Để ta luyện tập luyện tập."
Ô, mấy ngày này, cô quả thực thiếu rất nhiều rất nhiều thú vui.
"Được, đều nghe nàng." Phượng Khoảnh bất đắc dĩ đồng ý.
Nếu nàng muốn đánh thích khách, vậy để nàng đánh đi.
Kế tiếp có thích khách, hắn đều cho người lưu trữ lại là được.
Thu Thủy ở một bên nghe xong vẻ mặt mộng bức.
Còn có thể chơi như vậy?
Nàng như thế nào đột nhiên bắt đầu đau lòng cho những tên thích khách kia?
Thảm......
Rơi vào trong tay bệ hạ, còn thảm hơn.
Thích khách bị người nhớ thương, "......" Run bần bật, đáng thương, bất lực.