Chương 461: Tổng Tài Trong Lòng Có Bạch Nguyệt Quang (41)

Hoắc Kình híp mắt, "Vấn đề gì."

Hoắc Thu Đèn lại do dự một chút.

Chuẩn xác tới nói, là một cái vấn đề hắn ta đã rối rắm rất lâu.

Từ thật lâu trước kia, hắn liền rối rắm.

Hiện giờ, càng thêm rối rắm hơn.

Trước kia hắn ta sợ Hoắc Kình, cũng kính nể Hoắc Kình, cho nên chậm chạp không hỏi.

Hiện tại......Trong lòng đột nhiên nghẹn một cổ khí, muốn hỏi rõ ràng chân tướng.

"Chú nhỏ, chú trước khi quen Trà Trà, trong lòng hẳn là có một người đi?" Giọng nói của hắn ta có chút nhược, cũng mang theo vài phần không xác định.

Nghe vậy, Hoắc Kình nhìn hắn ta nhiều thêm một cái.

Hoắc Thu Đèn cổ vũ cho chính mình, giọng nói cũng không được run rẩy.

"Cháu, cháu đã thấy bức tranh vẻ trong phòng của chú, lúc ấy, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, đó là chú mình vẻ, rõ ràng là một cô gái, nhưng là, lúc ấy, chú căn bản là không quen biết Trà Trà......"

Cho nên, người trong bức tranh kia, không có khả năng là Trà Trà.

Như vậy người kia là ai?

Hiện tại, chú nhỏ và Trà Trà ở bên nhau, lại là có ý tứ gì?

Hoắc Kình đạm nhiên nhìn Hoắc Thu Đèn, phảng phất đang đợi hắn ta nói tiếp.

Hoắc Thu Đèn nhìn vào đôi mắt đen tối không rõ kia, nỗ lực giãy giụa nói, "Cháu, cháu chính là cảm thấy chú như vậy đối Trà Trà không công bằng, cháu không biết chú cùng Trà Trà như thế nào lại ở bên nhau, cũng không biết các người là như thế nào nhận thức.

Nhưng chú nhỏ, nếu trong lòng chú đã có người, vậy......Vậy không cần lừa gạt tình cảm của Trà Trà......

Nếu chú là đem Trà Trà trở thành thế thân, hoặc là vì lý do gì khác, mặc kệ là như thế nào, đối với cô ấy cũng là thương tổn rất lớn, chú nhỏ......Chú buông tha cho cô ấy đi."

Một đoạn lời nói này, Hoắc Thu Đèn là gập ghềnh nói ra.

Sau khi hắn ta nói xong, liền cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Hoắc Kình.

An tĩnh chờ Hoắc Kình tức giận.

Nói thực ra, hắn ta cũng không biết mình vì cái gì lại đột nhiên muốn cùng chú nhỏ nói những lời này.

Có lẽ là hắn ta mơ hồ cảm thấy, nếu chú nhỏ và Trà Trà tách ra, vậy tiểu cô nương hoạt bát kia, có khả năng sẽ bởi vậy mà liếc nhìn hắn ta thêm một cái, thậm chí, một lần nữa cùng hắn ta ở bên nhau......

Loại ý tưởng này có chút quỷ dị, một khi hiện ra tới, liền không bao giờ chịu khống chế.

"......"

Hoắc Kình nhìn chằm chằm Hoắc Thu Đèn vài giây.

Cuối cùng, tức đến bật cười.

Đôi mắt đen như mực tràn đầy lạnh lẽo, "Cậu cảm thấy, cậu có cái tư cách gì cùng ta nói những lời này?"

Hoắc Thu Đèn ánh mắt trốn tránh, "Cháu......Cháu......"

Hoắc Kình lạnh giọng vạch trần suy nghĩ trong lòng của hắn ta, "Lại hoặc là, cậu cảm thấy sau khi ta vào Trà Trà tách ra, em ấy còn sẽ cùng cậu ở bên nhau?

Hoắc Thu Đèn, cậu có thể hay không thanh tỉnh một chút? Là cậu tự mình phản bội em ấy trước.

Hiện tại trang cái gì thâm tình cái gì lưu luyến?

Huống chi, cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy cậu muốn quay đầu lại là có thể quay đầu lại?

Cậu là lấy tự tin từ nơi nào, mà cảm thấy em ấy sẽ coi trọng cậu?"

Mỗi một câu, đều giống như lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim Hoắc Thu Đèn.

Nhưng mà, Hoắc Kình cũng không tính toán dễ dàng buông tha cho hắn ta như vậy.

"Chuyện của Yến Thanh Mộng, cậu còn chưa có giải quyết đi? Hôm nay mới vừa đem cô ta mang về chủ trạch, hiện tại lại cùng ta nói những lời này?

Như thế nào, cậu sẽ không tính toán chân dẫm hai chiếc thuyền đi?

Hoắc Thu Đèn, đem đống hỗn độn của bản thân xử lý tốt trước đi, điều quan trọng nhất chính là, không cần nhớ thương người không nên nhớ thương, cậu nên nhớ rõ cho ta, em ấy vĩnh viễn là thím nhỏ của cậu!"

Ánh mắt sắc bén, tản ra hàn ý lạnh lẽo.

Chung quanh độ ấm, cũng dần dần giảm xuống......

Dám mơ ước tiểu cô nương nhà hắn?

Thật đúng là to gan.

Tuy nói đầu óc không quá thông minh, nhưng có một số việc, thật đúng là mẹ nó dám nghĩ tới!

Hoắc Kình không hề nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoắc Thu Đèn, xoay người đi ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.

Nếu, Hoắc Thu Đèn không phải con trai của anh hắn......

Hắn có thể bảo đảm, Hoắc Thu Đèn hôm nay nhất định sẽ bò ra khỏi cửa!