Tác giả: Hàn Tê | Dịch: Hạ Chí
Nói thật là tôi chưa hiểu tại sao sự việc lại xuôi theo chiều hướng hiện giờ. Hiện giờ, tôi đang mặt đối mặt trao đổi tin tức với Lương Thanh Từ.
Nhà văn đạt giả Nobel Văn học cũng phải khen hay cho tình tiết này!
Lương Thanh Từ hỏi trước: "Đây là lần sống lại thứ mấy của ngươi?"
"Thứ tư."
Hắn nói tiếp: "Ngươi cho rằng Bạch Nhược Hoan là mấu chốt phá giải thế cục?"
"Chắc vậy." Tôi nói thêm: "Ba lần trước, à không, hai lần đầu thế gian luân hồi sau khi nàng ấy chết."
"Ngươi tìm lầm người rồi. Lý do luân hồi không nằm ở nàng ta."
"Vì sao?" Tôi bất mãn, "Huynh có chứng cứ gì?"
Lương Thanh Từ nói rõ ràng rành mạch: "Bởi vì đây là lần thứ bảy cô sống lại. Bạch Nhược Hoan không phải nhân vật xuất hiện ngay từ đầu. Ba lần đầu sống lại, cô đều trở về năm Chiêu Minh thứ mười. Ba lần đó không có cô gái nào tên Bạch Nhược Hoan. Lần thứ tư nàng ta mới xuất hiện."
Thấy tôi hoang mang ra mặt, hắn tạm dừng để tôi tiêu hóa thông tin.
Bộ não của tôi chưa theo kịp: "Ờ, thế nên, ừm, ý ta là rồi sao nữa?"
Hắn nói tiếp: "Lần thứ tư và lần thứ năm, sau khi Bạch Nhược Hoan chết thì bắt đầu luân hồi."
Hắn nhìn tôi, đành lấy giấy trắng ra ghi.
"Ba lần đầu sống lại không có Bạch Nhược Hoan." Hắn liệt kê theo thứ tự thời gian, "Lần sống lại thứ tư và thứ năm, cái chết của Bạch Nhược Hoan khởi động luân hồi."
Tôi cướp cây bút, khoanh vòng tròn ở "lần thứ tư", "Ta có ý thức ở lần này."
"Ừ." Hắn gật đầu: "Lần sống lại thứ sáu, cái chết của Bạch Nhược Hoan không khởi động luân hồi."
"Lần thứ sáu là sau khi huynh chết." Tôi bổ sung.
"Vậy nên, nhân tố khởi động luân hồi có lẽ nằm ở chính cô." Hơi thở của hắn bỗng lạnh hơn, giọng điệu nghe rõ ý chế giễu.
Lương Thanh Từ đốt trang giấy mới ghi, ngọn lửa đỏ bập bùng trong đôi con ngươi đen nhánh của hắn nhưng không soi sáng được vùng tối nằm sâu trong đáy mắt.
"Ngươi là biến số mới, lại có bản lĩnh khác người phàm. Cô hy vọng chúng ta hợp tác để kết thúc vòng lặp luân hồi này."
"Cô có thể trợ giúp trong khả năng cho phép." Hắn nói: "Và có thể giúp ngươi cùng bảo vệ Bạch Nhược Hoan."
Tôi đã hiểu, "Thế đổi lại huynh muốn gì? Ta không thể cứu đất nước này đâu."
Lương Thanh Từ cười lớn. Tiếng cười vui tai nhưng lạnh lẽo, tôi không cảm nhận được dịu dàng trong tiếng cười của hắn.
"Cô sẽ lo toan việc nước. Cô chỉ muốn chấm dứt vòng lặp luân hồi này."
Tôi và hắn thương lượng đại khái nên làm gì sau đó.
Trước khi rời đi, hắn hỏi lại lần nữa: "Thông qua Bạch Nhược Hoan là có thể tìm ngươi ư?"
Chắc là nam chính cũng có hào quang giống nữ chính nhỉ?
Tôi đáp: "Ta tên Trần Yến Yến, có việc gì cứ gọi thẳng tên ta. Tạm thời trong phạm vi từ cổng thành đến Đông Cung, huynh gọi tên ta là ta nghe thấy."
"Ừ."
Tôi vẫy tay, "Vậy có việc thì gặp."
Hắn bỗng nói: "Lần ở Đạp Nguyệt Lâu, đa tạ."
"Không có gì."
Tôi làm huynh ngã một lần, coi như hết nợ.