Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu

Liêu Đình Nhạn lần thứ ba nhịn

không

được nhìn ra cửa điện, Quế Diệp hầu hạ nàng bưng

một

chén canh lạnh tới, thấy ánh mắt nàng

đang

xẹt đến đâu, trong lòng minh bạch, liền ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, ôn nhu

nói: “Ngài chính là

đang

đợi bệ hạ?”

Liêu Đình Nhạn kỳ

thật

không

phải

đang

đợi Tư Mã Tiêu, thậm chí ước gì

hắn

không

xuất

hiện, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày

hắn

đều phải tới đây,

không

nhẹ

không

nặng mà lăn lộn nàng trong chốc lát mới tính là xong, cố tình hôm nay đột nhiên

không

thấy bóng người, khiến cho tâm thần nàng

khôngyên, đều lo lắng Tư Mã Tiêu có phải

đang

nghẹn cái đại chiêu gì hay

không, nhịn

không

được tự mình dọa mình.

Nhưng mà nàng sợ hãi đối mặt với bệnh tâm thần, lại bị Quế Diệp ngộ nhận là thâm cung khuê oán tưởng niệm, còn riêng vì nàng giải thích nghi hoặc: “Bệ hạ hẳn là

đang

ở đông đường Thái Cực Điện, cùng tướng quốc thái phó bọn họ thương thảo quốc gia đại

sự,

nói

vậy buổi chiều hẳn

sẽ

tới thăm Quý Phi.”

đi

vào nơi này rồi, Liêu Đình Nhạn mới hiểu được, nguyên lai hoàng đế cũng

không

phải mỗi ngày lên triều, giống như hoàng đế này

hiện

giờ, từ khi

hắn

kế vị, trước nay chính là nửa tháng

một

đại triều, ba ngày

một

tiểu triều, đại triều ở Thái Cực Điện, giống nhau đều là có đại

sự

dâng tấu biểu, mà tiểu triều

sẽ

ở đông đường của Thái Cực Điện, chỉ có vài vị quan viên cao cấp cùng hoàng đế đơn độc mở họp

nhỏ,

nói

nói

mọi việc trong triều.

Bất quá Tư Mã Tiêu hoàng đế này

không

quá xứng chức, cho dù loại họp

nhỏ

này,

hắn

cũng là thích tham gia

thì

tham gia,

không

thích tham gia

thì

không

tham gia, mọi việc cơ hồ đều để tướng quốc, thái phó, thái bảo ba người quyết định, mỗi ngày

hắn

chỉ phụ trách làm cái thùng hỏa dược, tùy thời chuẩn bị nổ chết

một

hai người.

Liêu Đình Nhạn nghe Quế Diệp

nói

đến tướng quốc, thái phó, ý niệm trong đầu nháy mắt có chút bay

đi. Lúc này thế cục trong triều có thể

nói

là ‘thế chân vạc tam quốc ’, quyền lợi cơ bản đều nắm giữ ở trong tay ba người này,

một

là Đô tướng quốc, người này xuất thân bụi cỏ, đến ơn tiên đế tri ngộ, từng vì tiên đế đánh đuổi vô số ngoại địch, là người có tài tướng soái, trước khi tiên đế qua đời

đã

giao thác ấu tử cho

hắn, lệnh cho

hắn

phụ tá ấu đế, bây giờ có thể

nói

là quyền thế ngập trời.

một

người nữa là Đoạn thái phó, đại biểu cho hào môn quý tộc, gia chủ Đoạn gia, đứng phía sau là các đại gia tộc kéo dài mấy trăm năm,

hắn

còn là thân phụ của tiên hoàng hậu, cũng chính là ngoại tổ của hoàng đế Tư Mã Tiêu.

Cuối cùng

một

người còn lại là Cao thái bảo, chính là chưởng lãnh binh mã giữ thành và phòng vệ cung đình, còn thường xuyên thay thế hoàng đế phê duyệt tấu chương, xử lý đại

sự,

một

vị hoạn quan già được hoàng đế tín nhiệm nhất.

Ba người này, sở dĩ Liêu Đình Nhạn nhớ



như thế, là bởi vì bọn họ đều có

không

ít suất diễn trong nguyên tác. Ừ, phải

nói

thật, suất diễn của Đoạn thái phó và Cao thái bảo đều nhiều hơn Tư Mã Tiêu, là hai vị cáo già trong nguyên tác sau khi Tư Mã Tiêu chết còn làm rất nhiều đại

sự.

Đông đường Thái Cực Điện, Tư Mã Tiêu tùy ý ngồi ở phía

trên, vừa câu được câu

không

vừa búng chén rượu trước mặt.

“Bệ hạ! họ Quách kia tuyệt

không

thể tha

nhẹ, thần thỉnh bệ hạ hạ chỉ, tróc nã Quách Ngạn, tính cả Quách gia

trên

dưới hơn ba mươi khẩu, toàn bộ chém đầu răn đe cảnh cáo!” Võ quan râu dài, Đô quốc tướng người quá trung niên, tiếng như chuông lớn, mi sắc như đại đao, vừa nắm tay

đã

lộ sát khí,

ẩn

ẩnmang theo cảm giác áp bách.

Thượng thư lệnh đầu bạc râu thưa bước ra khỏi hàng chắp tay

nói: “Bệ hạ cân nhắc, Quách Ngạn kia tuy

nói

có bất kính với bệ hạ và tiên đế, nhưng người này là cao tân, nếu

thật



hắn

rượu vào

nói

lỡ lời liền muốn chém đầu

hắn

còn liên luỵ người nhà, thần cho rằng

không

ổn.”

Đô tướng quốc hừ

một

tiếng,

không

chút khách khí: “Thượng thư lệnh bao che Quách Ngạn như thế,

thật

sự

là tiếc tài, hay là bởi vì thân thiết với Đoạn thái phó?!”

Đoạn thái phó vẫn luôn nhìn lơ đãng, đứng ở

một

bên

không

nói

chuyện, thấy liên lụy đến mình, mới

không

nhanh

không

chậm mở miệng

nói: “Đô tướng quốc quá lo lắng.

không

nói

đến Quách Ngạn kia và Đoạn gia ta cũng

không

có quan hệ lớn gì, dù

hắn

thật

cùng Đoạn gia ta có quan hệ, chỉ cần

hắn

phạm vào luật pháp, Đoạn gia ta cũng

không

dung.”

Đô quốc tướng: “Những câu chửi bới đó, Quách Ngạn

hắn

một

thị lang nho

nhỏ, làm sao dám lan truyền bốn phía!”

hắn

chuyển hướng sang hoàng đế Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, thần xin tra



ngọn nguồn việc này!

nói

vậy phía sau Quách Ngạn kia, tất nhiên còn có chủ mưu!”

Phái dưới vài vị thần tử sảo tới sảo

đi, Tư Mã Tiêu lại thần sắc nhàn nhạt, dường như

đi

vào cõi thiên ngoại thần tiên, căn bản

không

nghe thấy bọn họ

đang

nói

cái gì, lúc này Đô quốc tướng dáng vẻ cường thế,

hắn

mới nhìn về phía dưới,

không

để ý lắm mà

nói: “Mới vừa rồi Đô quốc tướng

nói

gϊếŧ ai? Cái người gọi là Quách gì?”

“Hồi bệ hạ, thần thỉnh đem Quách Ngạn cùng với

trên

dưới hơn ba mươi người Quách gia, tất cả chém đầu!” Đô quốc tướng lần thứ hai mở miệng.

Tư Mã Tiêu

không

kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Nếu Đô quốc tướng

nói

gϊếŧ, vậy

thì

gϊếŧ

đi.”

Đô quốc tướng nghe vậy, lộ ra

một

cái cười thỏa thuê đắc ý, liếc xéo Đoạn thái phó

một

cái. Thượng thư lệnh

một

đống tuổi

trên

mặt sầu khổ, yên lặng lùi trở lại phía sau Đoạn thái phó, còn Đoạn thái phó lại nhìn

không

ra hỉ nộ, như cũ

một

bộ dáng bình tĩnh.

Tư Mã Tiêu dường như là thập phần phiền muộn, đứng dậy

nói: “nói

xong?

đã

nói

xong vậy tan

đi.”

hắndứt lời, cũng mặc kệ người còn lại nghĩ thế nào, trực tiếp nhanh chóng rời

đi.

Chư vị thần tử sớm

đã

quen tác phong của Tư Mã Tiêu, cái gì cũng

không

nói, từng người lui ra, chỉ có hai vị lão thần lộ ra thần sắc đau lòng sầu khổ, lắc đầu thở dài.

Tư Mã Tiêu

đi

ra khỏi đông đường, bước chân chậm lại, mặt

âm

trầm

đi

dọc theo hành lang gấp khúc trống trải, nhóm hoạn quan hầu hạ

hắn

đều

đi

theo xa xa, cứ như vậy

một

đường

đi

đến Phù Dung Điện của Liêu Đình Nhạn.

Tư Mã Tiêu

đi

vào trong điện, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn nằm ở

trên

giường mỹ nhân, đối diện với làn gió thơm thổi bên cửa sổ,

đang

say sưa

đi

vào giấc ngủ. Thấy nàng ngủ ngon đến như vậy, tâm tình Tư Mã Tiêu lập tức càng thêm

không

tốt, nàng vì sao cũng

không

có việc gì còn có thể ngủ được, còn ngủ đến say như vậy?

hắn

đi

đến bên người Liêu Đình Nhạn, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm nàng

một

hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay

đi

túm cổ tay nàng.

trên

cổ tay Liêu Đình Nhạn đeo

một

cái vòng bạch ngọc, là lần trước

hắn

ban thưởng, bạch ngọc doanh nhuận, da thịt trơn mịn, hai bên dán vào nhau, cũng

không

biết cái nào càng thêm mỹ lệ. Tay Liêu Đình Nhạn luôn ấm áp, vòng ngọc đeo lâu

trên

cổ tay này, cũng phảng phất nhiễm độ ấm từ tay nàng. Tư Mã Tiêu bắt lấy ngón tay ngọc kia, bỗng nhiên cúi đầu cắn

một

miếng.

Vì cái gì ngủ

một

giấc trưa bị đau rồi tỉnh lại phát

hiện

Tư Mã Tiêu

đang

cắn tay mình? Liêu Đình Nhạn phản ứng đầu tiên là nghĩ nơi này

không

có vắc-xin phòng bệnh chó dại, tiếp theo là ngạc nhiên, Tư Mã Tiêu

hắn

không

chỉ có gϊếŧ người còn ăn thịt người sao? Ăn thịt người sống, đây loại đại ma vương tuyệt thế nào?

Phát

hiện

nàng tỉnh,

một

đôi mắt

không

dám tin tưởng

đang

trừng mình, Tư Mã Tiêu cười buông tay nàng ra, còn sờ sờ dấu răng chính

hắn

lưu lại, “Nàng tỉnh.”

Liêu Đình Nhạn: “…… Bệ hạ.” Vì sao gia hỏa này có thể vẻ mặt bình thường mà chào hỏi mình, dấu răng còn

đang

trên

cổ tay đây, coi nàng là người mù nhìn

không

thấy sao?

“Bệ hạ đây là

đang?”

Tư Mã Tiêu a

một

tiếng, tùy ý

nói: “Muốn nàng bồi ta, nhưng nàng vẫn luôn

không

tỉnh, cho nên đánh thức nàng.”

Phương thức gọi người của ngươi

thật

đúng là đặc biệt, nàng chỉ duy nhất nghe

nói

vì gọi ai đó rời giường liền cắn người ta, đó chính là con chó được bạn cùng phòng của nàng nuôi dưỡng.

Liêu Đình Nhạn mỉm cười: “thì

ra là thế.” —— con mẹ ngươi.

“Bệ hạ muốn thϊếp bồi bệ hạ làm cái gì?”

Tư Mã Tiêu

nói: “không

biết, tóm lại nàng cần phải làm ta cao hứng.”

Người như vậy, nếu

không

phải hoàng đế, sớm bị người ta ấn vào trong WC xả nước trôi

đi

rồi. Liêu Đình Nhạn ôn nhu vô cùng, lộ ra chút thần sắc khó xử, “Nhưng mà thϊếp

không

biết làm gì mới có thể khiến bệ hạ cao hứng.”

Tư Mã Tiêu đánh giá biểu tình của nàng, đột nhiên hỏi: “Biết mắng chửi người sao? Mắng

một

câu thử nghe

một

chút.”

Liêu Đình Nhạn đôi mắt đảo qua dấu răng màu đỏ

trên

tay mình, môi giật giật. Thảo nê ma, thảo nê ma, nghe

thật

ngốc bức!

Nàng kiều thanh mắng: “…… Bệ hạ

thật

là xấu!”

Tư Mã Tiêu cười nằm liệt, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, thở hổn hển, “Nàng, nàng lại mắng thêm

mộtcâu.”

Liêu Đình Nhạn: Trước nay chưa từng nghe thấy

yêu

cầu biếи ŧɦái như vậy.

Phù Dung Điện bộc phát ra

một

trận cười to, đám người Quế Diệp gác bên ngoài điện hoảng sợ, đặc biệt là hoạn quan hầu hạ bên cạnh Tư Mã Tiêu mười mấy năm, Cẩn Đức tổng quản Thái Cực Điện, càng nhìn cửa điện lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hoàng đế tuy

nói

hỉ nộ vô thường,

trên

mặt cũng cười rất nhiều, nhưng cười to như thế

thật

là phá lệ hiếm lạ, Liêu Quý Phi kia, đến tột cùng có thủ đoạn gì, thế nhưng có thể lấy lòng bệ hạ đến tận đây?

Liêu Đình Nhạn tỏ vẻ cũng

không

có kỹ xảo đặc thù gì, chủ yếu dựa vào bệnh tình Tư Mã Tiêu thay đổi thất thường cùng với điểm cười quỷ thần khó lường, quỷ biết

hắn

mỗi lần cười là bị chọc trúng chỗ nào.

Tư Mã Tiêu cười đủ rồi,

một

tay kéo Liêu Đình Nhạn tới, Liêu Đình Nhạn cho rằng

hắn

lại muốn mang mình

đi

nơi nào, thuận thế đứng lên, ai ngờ chờ nàng đứng lên, Tư Mã Tiêu chính mình nằm trở về vị trí vừa rồi của nàng.

không

đợi Liêu Đình Nhạn làm ra phản ứng, Tư Mã Tiêu lại dùng

một

chút lực, kéo nàng cùng nhau nằm

trên

giường mỹ nhân, khiến cho nàng nằm ở

trên

người mình.

Liêu Đình Nhạn vẫn

không

nhúc nhích, cảm giác

trên

eo mình bị

một

bàn tay ôm lấy, đỉnh đầu cũng có

một

cái cằm chống lên. Nàng cả người nằm ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu, cảm thấy tình hình này có vẻ

không

tốt lắm. Đây chính là ban ngày ban mặt, cửa sổ còn mở, giường còn

nhỏ

như vậy, cái đệm lại

không

đủ mềm…… Cho nên Tư Mã Tiêu này đột nhiên lưu manh rốt cuộc có phải muốn ngủ nàng hay

không? Nguyên tác rốt cuộc còn có gì quá mức hay

không?!

Tư Mã Tiêu ôm nàng vào trong ngực cùng nhau nằm,

một

bàn tay cầm lấy cái tay nàng vừa bị cắn kia, dấu vết còn đó.

hắn

chỉ chậm rãi vuốt ve cái dấu răng,

không

nói

lời nào cũng

không

có động tác khác.

Thấy

hắn

thật

lâu

không

có động tác khác, Liêu Đình Nhạn treo tâm bất tri bất giác chậm rãi buông xuống, tiếp theo liền nằm liệt ra, nằm liệt trong chốc lát nàng cảm thấy tay Tư Mã Tiêu ở sau lưng nàng giống cái gì lạnh căm căm, nếu

không

phải cảm giác được trái tim trong ngực

hắn

vẫn nhảy lên, quả thực nàng còn hoài nghi đây là cỗ thi thể. Xem ra là thân thể quá tệ, tay lạnh thành như vậy.

hắn

rốt cuộc có phải bởi vì thân thể quá tệ mới

không

ngủ nữ chủ hay

không? Liêu Đình Nhạn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác Tư Mã Tiêu

đang

ngửi ngửi đầu nàng, “trên

người nàng có cái gì rất thơm?”

Liêu Đình Nhạn ngẩn ra, thơm? Cái gì thơm, hôm nay nàng

không

dùng hương phấn linh tinh.

khôngphải như thông lệ

đi, Tư Mã Tiêu hẳn

sẽ

không

nói



trên

người nàng tự mang hương mỹ nhân? hương xử nữ? Sau đó đề tài cứ như vậy càng

nói

càng nguy hiểm, chạy đến hướng nào đó

không

thể miêu tả?

Liêu Đình Nhạn mới vừa cảnh giác lên, liền nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi: “Có phải nàng ăn thứ gì rất thơm hay

không?”

Mẹ!

đã

đoán sai! Nam nhân này

thật

là trôi đất đá a! Liêu Đình Nhạn bảo trì biểu tình: “Thϊếp là…… uống chút mật quả ủ.”

Tư Mã Tiêu: “Ngửi cũng

không

tệ lắm, bưng tới cho



một

ít.”

Nữ hầu

không

biết xuất

hiện

khi nào, lặng yên

không

một

tiếng động

đi

xuống, thực nhanh lại bưng mật quả ủ ngọt thanh thơm hương

đi

lên, trình cho Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu chỉ uống

một

ngụm, liền nhíu mi đem mật quả ủ kia cùng với cả cái ly đồng loạt ném ra ngoài cửa sổ, “Cái thứ vớ vẩn gì, ngọt như vậy

thì

uống thế nào.”

Liêu Đình Nhạn: Chưa thấy ai khó hầu hạ như vậy.

“Bệ hạ, Cao thái bảo

đã

trở lại.” Hoạn quan Cẩn Đức bỗng nhiên tiến vào hồi bẩm.

Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay, ôm lấy Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, “Cho

hắn

lại đây.”

Nghe thấy Cao thái bảo ba chữ, Liêu Đình Nhạn giật mình, vị Cao thái bảo trong nguyên tác này sống

thật

lâu, thậm chí có thể

nói

về sau là đại BOSS chủ yếu mà nam chủ đối phó.

hắn

là hoạn quan chiếu cố Tư Mã Tiêu lớn lên, cũng là tâm phúc, cho dù Tư Mã Tiêu người chết nước mất rồi, vị Cao thái bảo này chạy trốn ở bên ngoài, vẫn cứ tụ tập những người liên can muốn phục quốc, mang đến cho nam chủ

không

ít phiền toái, về sau nam chủ xưng đế còn bị quất nhiễu rất nhiều, bởi vì

hắn

ở trong hoàng cung mai phục vô số cờ ngầm, khi nam chủ vào làm chủ tòa cung thành này,

không

thể tra ra toàn bộ, làm cho thiếu chút nữa bị ám sát mà chết.

Vị Cao thái bảo này, là nhân vật lợi hại còn giảo hoạt.

một

nhân vật như vậy, diện mạo lại phi thường hàm hậu dễ thân, dung mạo tầm thường, thực

khôngkhiến ai chú ý, cho dù cặp mắt kia, lúc nhìn người cũng

không

lộ

một

tia tinh quang, ngược lại, mang chút màu trà, có sắc thái dày rộng hiền lành của trưởng giả —— hoàn toàn bất đồng với Cao thái bảo trong tưởng tượng của Liêu Đình Nhạn.

“Cao Mịch, chuyến này ngươi hết thảy có thuận lợi?” Tư Mã Tiêu đứng lên, thả gối ôm Liêu Đình Nhạn trong lòng ngực lên giường mỹ nhân.

“Hồi bệ hạ, hết thảy thuận lợi.” Cao thái bảo trả lời hoàng đế xong, còn bớt thời giờ chắp tay với Liêu Đình Nhạn, ánh mắt nhìn nàng thế nhưng có điểm…… từ ái?